Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 147
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:48:15
Lượt xem: 199
Bọn họ không tránh khỏi cảm thấy tò mò, âm thầm quan sát phản ứng của anh.
Chỉ thấy anh đi thẳng vào trong nhà bếp giống như không nghe thấy lời chào của Lý Hủy.
Nụ cười của cô ta cứng đờ, không nhịn được cả người run lên, nhỏ giọng hỏi Lý Văn Bân đang bày ra vẻ mặt lúng túng.
“Anh Lý, anh đẹp trai này vẫn luôn xa cách không thân thiết với người khác như thế à?”
Lý Văn Bân thông cảm liếc nhìn Lý Hủy, gật gật đầu.
Thẩm Chi Hủ đâu chỉ là xa cách chứ, anh còn là nhân vật hung ác một lời không hợp liền g.i.ế.c người đó!
Tất nhiên, anh ta không dám nói ra câu này.
“Vậy... Anh Lý có thể nói cho tôi biết anh đẹp trai này tên là gì không?” Lý Hủy hỏi tiếp.
Lý Văn Bân xoắn xuýt, anh ta thật sự rất sợ Thẩm Chi Hủ, bèn tìm một cái cớ chuồn mất.
“Này! Sao anh lại chạy rồi?” Lý Hủy không cam lòng, ánh mắt dừng trên người đám Cao Hoằng Khải. Ai ngờ bọn họ nhìn bên trái một lúc, nhìn bên phải một hồi mà không nhìn mình, rõ ràng là không muốn trả lời vấn đề của cô ta.
Lý Hủy nổi đóa, đúng lúc này Trình Dao dẫn mấy người Phù Nhã Vẫn trở về. Ánh mắt cô ta sáng lên, chạy đến bên cạnh nàng.
“Chị Trình Dao ơi!”
Lúc trông thấy Lý Hủy, Trình Dao có chút bất ngờ: “Sao em lại tới đây?”
Cô ta kể lại chuyện của Đặng Hải Hi vừa rồi, khiến mấy người Phù Nhã Vấn cực kỳ phẫn nộ.
Trình Dao vuốt ve dây leo trên cánh tay, im lặng không lên tiếng.
Lý Hủy nói xong, dè dặt nhích lại sát bên người Trình Dao: “Chị Trình Dao, em hỏi chị chuyện này nhé?”
“Hửm?”
“Anh đẹp trai kia tên là gì thế?” Cô ta hất hất cằm về phía nhà bếp.
Trình Dao thuận thế nhìn theo, thấy người trong nhà bếp là Thẩm Chi Hủ, không nhịn được lộ ra vẻ mặt kỳ dị: “Em hỏi cái này làm gì?”
Chẳng lẽ cô nàng này nhìn trúng Thẩm Chi Hủ rồi à?”
Ừm, Thẩm Chi Hủ quả thực không tệ.
Trình Dao lặng lẽ oán thầm.
“Haizz, chẳng phải là do anh đẹp trai này quá lạnh lùng, không có cách nào hỏi tên của anh ấy sao, nên em chỉ đành hỏi chị Trình Dao.”
Nàng ồ một tiếng: “Anh ta tên là Thẩm Chi Hủ, tính tình không tốt lắm, nếu em không có việc gì thì đừng lắc lư trước mặt anh ta.”
Nếu không chọc giận Thẩm Chi Hủ rồi, trừ hổ trắng nhỏ ra, thật sự không ai có thể cứu được Lý Hủy.
Lý Hủy lại sửng sốt một hồi, lúc hoàn hồn lại thì Trình Dao đã đi vào phòng khách.
“Hủy Hủy nghe chưa? Tính cách của người đó không tốt, cô đừng đi trêu chọc anh ta.” Hách Nguyên đột nhiên mở miệng.
Cô ta không nhịn được trợn mắt nhìn cậu ta: “Cần anh quản à!”
Hách Nguyên mấp máy môi muốn nói điều gì đó, nhưng lại im lặng, vẻ mặt buồn bã.
Trình Dao vừa vào nhà đã chạy thẳng vào phòng khách, nói với Thẩm Chi Hủ đang bận bịu trong nhà bếp: “Hôm nay tôi đã gặp cây đại thụ biến dị kia.”
Ánh mắt của Kiều Nghệ và hổ mẹ nhìn về phía Trình Dao, chỉ có Thẩm Chi Hủ vẫn bình tĩnh bận rộn.
Trình Dao không thèm để ý, thấy hai mẹ con Đại Bạch đều nhìn mình chằm chằm, nàng mỉm cười giơ tinh hạch xanh đậm mang theo chút xíu đỏ tươi trong tay lên: “Tôi và mấy người Nhã Vấn hợp sức giải quyết rồi.”
Wow... Giỏi quá đi.
Kiều Nghệ lập tức nhìn Trình Dao với vẻ sùng bái.(✧◡✧)
Không hổ là nữ chính! “Làm gỏi” được cả cây đại thụ biến dị cấp 5-6 luôn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-147.html.]
Thẩm Chi Hủ xoay người liền bắt gặp ánh mắt của hổ trắng nhỏ, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, lập tức đặt sữa dê nóng xuống trước mặt cô.
“Ngao Ngao uống nhanh đi.”
Kiều Nghệ bị sữa dê hấp dẫn bèn dời tầm mắt đi, tập trung tận hưởng bữa sáng của cô.
Bấy giờ Thẩm Chi Hủ mới hài lòng, lười biếng nhìn Trình Dao: “Chúc mừng.”
Trình Dao cất tinh hạch đi, tiếp lời: “Tôi nghe ngóng được thành phố Hồng Diễn có một nhà máy chế biến bột mì, anh có muốn đi chung xem tình hình không?”
Ngoài dự liệu, Thẩm Chi Hủ từ chối.
Nàng nhướng mày nhìn Thẩm Chi Hủ hồi lâu, thấy anh thật sự không có hứng thú, lúc này mới nhún nhún vai rời khỏi nhà bếp.
Anh đưa mắt nhìn Trình Dao rời đi, chẳng bao lâu trong trên đùi chợt nặng, là hổ trắng nhỏ đang ôm lấy bắp chân mình.
“Em sao thế?”
“Grừ grừ...” Uống sữa dê không đủ no, tôi còn muốn ăn cái khác.
Thẩm Chi Hủ thấy hai mẹ con sắp uống gần hết sữa dê, trong lòng biết chút sữa này không thể làm bọn họ no bụng được, lại tiếp tục bận bịu chuẩn bị.
Trong phòng khách, Lý Hủy giật mình không thôi khi nghe mấy người Trình Dao giải quyết được cây đại thụ biến dị. Cô ta không quan tâm đến việc làm quen với anh đẹp trai nữa, kéo Hách Nguyên vội vã rời đi, phải mau chóng nói chuyện này cho anh cả biết!
Đám người này giỏi giang như thế, chắc chắn có thể dẫn bọn họ rời khỏi thành phố Hồng Diễn!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Hủy trở nên kiên định.
***
“Rầm...”
“Rầm rầm...”
Kiều Nghệ nghiến răng nhìn chằm chằm nhánh cây từ đại thụ biến dị ở cách đó không xa đang điên cuồng nện lên tấm chắn của mình, tập trung tinh thần cảm nhận sự thay đổi của tấm chắn.
Ban đầu tấm chắn của cô rất vững chắc, nhưng mà thời gian càng dài, cơ thể của cô cũng càng lúc càng sử dụng nhiều dị năng hơn để duy trì tấm chắn nguyên vẹn. Kiều Nghệ thấy sắp không chịu nổi, bất ngờ nhảy về phía sau một bước, nhanh chóng rút lui khỏi phạm vi tấn công của đại thụ biến dị.
Đại thụ biến dị nóng nảy không cảm nhận được sự hiện diện của kẻ địch, từ từ khôi phục bình tĩnh.
Phù...
Kiều Nghệ lùi về bên cạnh hổ mẹ, thở ra một hơi khí đục.
“Ngao Ngao cảm thấy thế nào rồi?” Thẩm Chi Hủ ngồi xuống, chậm rãi hỏi thăm.
“Grừ grừ...” Cái cây đại thụ biến dị này rất mạnh, ngao…
Hôm nay Người đẹp ốm yếu dẫn bọn họ ra ngoài đi dạo một lát, không ngờ thực vật biến dị ở thành phố Hồng Diễn rất nhiều. Bọn họ vừa mới rời khỏi khu an toàn chưa đầy một tiếng, đã gặp phải cây đại thụ biến dị cách đó không xa.
Cái cây đại thụ biến dị này là cấp 4, mạnh hơn thực vật biến dị thức tỉnh dị năng hệ băng mà hổ mẹ gặp phải lần trước, cho nên Người đẹp ốm yếu lập tức quyết định để cô đi rèn luyện cường độ tấm chắn của mình.
Kiều Nghệ cảm thấy quyết định của anh rất có lý, cho nên mở tấm chắn ra rồi xông tới, liên tục phát ra tiếng gầm lớn khiêu khích đại thụ biến dị, chẳng mấy chốc đã trêu chọc cho đại thụ biến dị nóng nảy. Nhánh cây đứng yên điên cuồng sinh trưởng, tấn công về phía cô giống như bóng ma giương nanh múa vuốt.
Cô nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trước đó, vẫn cảm thấy nghĩ lại mà sợ.
Cũng may thứ cô thức tỉnh là dị năng có năng lực phòng ngự max, nếu không đối mặt với đại thụ biến dị mạnh mẽ như vậy, Kiều Nghệ thật sự không có cơ hội phòng ngự.
“Tôi tính toán thời gian một chút, Ngao Ngao đã ngăn cản đợt tấn công của cây biến dị cấp 4 được nửa giờ.” Thẩm Chi Hủ mở bảng ghi chép thời gian trên máy tính bảng ra đưa cho hổ trắng nhỏ xem: “Bình thường khi không bị công kích, tấm chắn của Ngao Ngao có thể duy trì một giờ, sau khi bị tấn công thì em chỉ có thể giữ vững được nửa giờ. Tôi cảm thấy cái này có thể huấn luyện tăng lên được, đợi lát nữa Ngao Ngao hồi phục xong dị năng rồi, em thử thêm lần nữa được không?”
Kiều Nghệ liếc nhìn thời gian trên máy tính bảng, cảm thấy Người đẹp ốm yếu nói có lý, bèn khéo léo gật gật đầu.
“Vậy Ngao Ngao hấp thụ cái này đi.” Thẩm Chi Hủ lấy tinh hạch lớn bằng quả trứng chim ra, đó là tinh hạch của bạch tuộc khổng lồ.
“Grừ grừ...” Ơ? Đây chẳng phải là tinh hạch của bạch tuộc khổng lồ mà mọi người để ở chỗ anh à? Tôi có thể hấp thụ sao?
Kiều Nghệ khó hiểu nhìn chằm chằm Người đẹp ốm yếu.
“Tiểu đội của mấy người Trình Dao dùng viên tinh hạch này đổi lấy viên tinh hạch của con zombie hệ tinh thần cấp 5 kia. Tôi đã bàn bạc với đám người Lý Văn Bân rồi, dùng những viên tinh hạch khác đổi lấy viên tinh hạch này, cho nên bây giờ thứ này thuộc về chúng ta.” Thẩm Chi Hủ kiên nhẫn giải thích.