Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:17:47
Lượt xem: 277
Kiều Nghệ cả kinh dựng thẳng đuôi, từ lúc ngửi được mùi m.á.u tươi đã phóng dị năng ra.
Cô bước lùi lại về phía sau, nhìn chằm chằm vào cửa sổ trong sự lo lắng.
Không bao lâu sau, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhảy lên từ bên ngoài.
Đó là hổ mẹ!
Kiều Nghệ thu hồi dị năng rồi ngạc nhiên mừng rỡ chạy tới, khi nhìn thấy hổ mẹ quay về với một con nai cái trong miệng, bước chân cô khẽ dừng lại.
"Grừ?" Ủa mẹ, sao mẹ có thể bắt con mồi về được vậy? Trên đường mẹ không gặp phải zombie nào đấy chứ?
Kiều Nghệ nghĩ thấy mùi m.á.u tươi có thể sẽ dẫn zombie tới bèn không chút nghĩ ngợi dùng dị năng bao vây bọn họ lại.
Hổ mẹ l.i.ế.m phần lông dính m.á.u trên n.g.ự.c trước, sau khi sạch sẽ, nó mới dùng móng vuốt chạm vào cái lồng che vô hình bao phủ lấy bọn họ rồi quay đầu nhìn con non một cái.
Kiều Nghệ không hiểu ý của hổ mẹ.
"Grào?" Mẹ ơi, có chuyện gì vậy?
Hổ mẹ dùng móng vuốt đập vào cái lồng.
Kiều Nghệ chẳng hiểu mô tê gì hết.
Ý của mẹ là sao vậy?
Kiều Nghệ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thăm dò thử cất cái lồng đi.
Một giây sau, cô nhìn thấy hổ mẹ nhảy ra khỏi phạm vi bao phủ của lồng vô hình, tiếp theo nhẹ nhàng nhảy lên bệ cửa sổ rồi đứng ở trên nhìn từ trên cao nhìn xuống cô một cái, sau đó nhảy ra ngoài.
Từ lúc bọn họ ra khỏi núi, Kiều Nghệ càng ngày càng không hiểu hành vi cử chỉ của hổ mẹ, liếc mắt nhìn lại t.h.i t.h.ể nai cái, thầm nghĩ không biết có phải hổ mẹ đang dự trữ lương thực hay không.
Nhưng trong nhận thức của Kiều Nghệ, dường như hổ không có thói quen dự trữ lương thực, vậy hổ mẹ làm như vậy là vì sao nhỉ?
Không hiểu sao mà trong lòng Kiều Nghệ lại dâng lên một dự cảm không lành.
...
Ánh sáng cuối cùng trong ngày bị bao phủ, hổ mẹ tha một con lợn rừng con trở lại.
Đây đã là con mồi thứ tư mà hổ mẹ mang về.
Ngoài con hươu cái lần đầu tiên, hổ mẹ còn mang về hai con hươu đực.
Kiều Nghệ nhìn hổ mẹ đặt con heo rừng con ở bên cạnh con mồi lúc trước nó mang về bèn bước nhanh qua, ngẩng đầu cọ vào chân trước của hổ mẹ.
"Grào grào..." Mẹ ơi, mẹ làm sao vậy? Sao mẹ lại mang nhiều con mồi về thế?
"Grào grừ..." Có phải sắp có chuyện gì xảy ra hay không cho nên mẹ mới phải dự trữ lương thực như thế này?
Kiều Nghệ nhìn con mồi chất đống ở trong góc, thầm nghĩ may là trong khu biệt thự của bọn họ không có zombie, nếu không dựa vào mùi m.á.u tươi nồng nặc này sợ là sẽ dẫn rất nhiều zombie tới.
Kiều Nghệ nghĩ đến đám zombie giương nanh múa vuốt chen chúc mà đến, thân hình nho nhỏ lại run rẩy.
Hổ mẹ thấy vậy bè vươn đầu lưỡi to lớn l.i.ế.m cái gáy của Kiều Nghệ, hành động của nó mang theo ý tứ an ủi.
"Grừ grừ..."Mẹ ơi, con không sao đâu! Con không sao! Đúng rồi, nhiều thịt chất đống như vậy bị hỏng mất thì làm sao? Mẹ, mẹ thức tỉnh dị năng hệ băng rồi mà, nếu không mẹ thử xem có thể đóng băng được chúng hay không đi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-15.html.]
Kiều Nghệ lập tức biểu diễn cho hổ mẹ xem nó phải dùng dị năng hệ băng của mình thế nào để đông lạnh những con mồi kia.
Hổ mẹ nhìn một lúc lâu, tuy rằng không hiểu ý định của con non nhưng nó suy nghĩ một hồi rồi đặt móng vuốt lên trên cơ thể của một con mồi trong số đó, ý định vừa chuyển, nhiệt độ chung quanh rất nhanh đã giảm xuống, con mồi được kết thành băng sương thật dày bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, không đến một lát sau, chúng đã bị hổ mẹ dùng dị năng hệ băng đóng băng lại.
Kiều Nghệ được chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu này chợt kinh ngạc đến mức con ngươi co chặt lại thành một chấm nhỏ.
Ra là vậy, quả nhiên dị năng hệ băng còn có thể được sử dụng theo cách này!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hổ mẹ thông minh đến như vậy sao? Nó thật sự có thể hiểu được ý tứ của cô đó!
Kiều Nghệ nhìn chằm chằm con mồi bị đóng băng, không hề phát hiện ra hổ mẹ đang nhìn bóng đêm nặng nề bên ngoài cửa sổ, sâu trong đôi mắt nó ẩn chứa một nét sầu lo.
Bóng đêm sâu thẳm, màn đêm đen kịt không sao không trăng giống như bị một thau mực đặc quánh vẩy lên. Bỗng nhiên, một tia chớp dữ tợn màu xanh tím dữ tợn lóe lên, ngay sau đó màn đêm đen kịt liên tiếp hiện lên từng tia chớp màu lam tím, khung cảnh rùng rợn kia tựa như muốn xé nát cả bầu trời.
Cùng với tia chớp còn có tiếng sấm nổ vang trời, đinh tai nhức óc.
Tiếng sấm ầm ầm đánh thức những người vốn đã không được yên giấc từ khi tận thế bắt đầu đến nay, bọn họ lo sợ bất an nhìn tia chớp dữ tợn lóe lên trên màn đêm đen kịt, thầm nghĩ không biết có phải ngày hôm nay sẽ lại có gì thay đổi hay không.
Đám zombie chuyên môn hoạt động vào ban đêm lại có tâm trạng trái ngược với tất cả mọi người, dường như chúng nó cảm thấy điều gì đó mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hưng phấn phát ra tiếng gào thét khàn khàn.
Tiếng sấm nổ tung cũng đánh thức Kiều Nghệ đang rúc vào bên cạnh hổ mẹ ngủ say, đôi mắt tròn trịa vẫn còn sự mơ màng kinh hoảng khi bị đánh thức, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn hổ mẹ, chợt trong phòng lúc ấy lóe lên một tia sáng, một giây sau, phía trên nóc nhà nổ vang một tiếng sấm khiến bộ lông của cô dựng đứng, mạnh mẽ chui vào dưới chân hổ mẹ.
Thôi được rồi, sấm sét thật đáng sợ.
Kiều Nghệ cảm thấy dường như tia sấm kia có lẽ đã đánh vào nóc nhà biệt thự rồi! Nếu không sao tiếng vang này có thể lớn đến như vậy được!
Hổ mẹ siết chặt móng vuốt chặt chẽ ôm lấy con non ở trước ngực, hai mắt hổ sáng ngời có thần nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm giác nguy hiểm xuất hiện từ lúc chạng vạng càng ngày càng nồng đậm.
Tiếng sấm không ngừng vang dội, Kiều Nghệ không dám tới gần cửa sổ nhìn xem bên ngoài đang thế nào, lo sợ tia sấm kia sẽ đánh xuống người mình như tia sấm nổ tung trên nóc nhà.
Cuộc sống tạm bờ của cô ở tận thế chỉ vừa mới đi vào quỹ đạo, không muốn cứ đánh mất tính mạng như thế đâu.
Đồng thời cô cũng bám chặt vào chân trước của hổ mẹ, không cho nó chạy đến chỗ cửa sổ bên kia.
Cũng may hổ mẹ cũng không có ý định đi qua đó mà chỉ nhìn chằm chằm cửa sổ, mắt hổ trầm lắng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Rào rào..."
Chỉ chốc lát sau, cơn mưa lớn trút xuống, hơi đất nồng nặc từ cửa sổ mở ra bay vào trong nhà.
Hổ mẹ khẽ nhíu mày, định đứng lên.
Móng vuốt của Kiều Nghệ lập tức bám vào chân trước của hổ mẹ, khi cô phát hiện ra hổ mẹ có ý định đứng lên bèn vội vàng dùng sức đè xuống nhằm ngăn cản hành động của nó, đồng thời thong thả cúi đầu kêu một tiếng.
"Grừ..." Mẹ ơi, đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Bên ngoài nguy hiểm lắm!
Dường như hổ mẹ cảm giác được con non đang lo lắng bèn cúi đầu l.i.ế.m liếm bộ lông hơi lộn xộn trên trán cô, dùng hành động an ủi cô.
Kiều Nghệ thấy hổ mẹ không nhúc nhích thì cơ thể đang căng chặt của cô cũng dần thả lỏng nhưng lại không biết vào đúng giây phút mình thả lỏng, hổ mẹ lại đứng lên, móng vuốt của Kiều Nghệ ngã huỵch xuống gạch men bóng loáng.
Kiều Nghệ: ???
Chẳng lẽ con không phải là đứa con cưng của mẹ sao? Tại sao mẹ lại đối xử với con một cách tàn nhẫn như vậy?
Hổ mẹ không biết trong lòng Kiều Nghệ đang suy nghĩ gì, nó bước nhanh đến bên cửa sổ, dưới ánh mắt hơi khiếp sợ của Kiều Nghệ, nó bò lên sau đó vươn móng vuốt núc ních thịt được phủ đầy da lông thật dày ra, linh hoạt đóng cửa sổ lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng “lạch cạch” vang lên, cửa sổ đóng lại, cũng ngăn cản hơi đất từ bên ngoài.
Hổ mẹ hài lòng lắc lắc đuôi, lúc này mới từ tốn đi bộ trở về bên cạnh con non, có lẽ là vì để trấn an tâm tình của hổ con mà nó kéo cô đến trước mặt mình sau đó l.i.ế.m cả người cô một lần.