Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:50:54
Lượt xem: 209
"Grừ grừ?" Người đẹp ốm yếu, sao anh biết hay dzạ?
Thẩm Chi Hủ thấy ánh mắt tò mò của hổ trắng nhỏ thì khẽ cười: "Nếu như tôi nói là tôi mơ thấy thì Ngao Ngao có tin không?"
Loại chuyện kiếp trước này quá mơ hồ, Thẩm Chi Hủ sợ hổ trắng nhỏ không hiểu nên dùng cần giấc mơ để giải thích những gì mình biết.
Kiều Nghệ bán tín bán nghi, cũng hoàn toàn không ngờ trùm phản diện trước mắt là sống lại, cô không suy nghĩ nghĩ nhiều mà gác vấn đề này qua một bên.
"Grừ grừ!" Tôi còn có một vấn đề!
"Grừ grừ?" Trương Tuệ Ninh nuôi đàn ong biến dị như thế nào?
Cô luôn cảm thấy loại sinh vật này rất khó thuần hóa, cũng không biết Trương Tuệ Ninh dùng phương pháp gì.
Biết Người đẹp ốm yếu nghe không hiểu nên Kiều Nghệ còn khoa tay vẽ lên, Người đẹp ốm yếu nhìn hồi lâu mới hiểu ý của cô.
"Ngao Ngao đang hỏi Trương Tuệ Ninh nuôi đàn ong biến dị như thế nào hả?"
Ừm!
Kiều Nghệ gật đầu.
"Nếu như tôi đoán không nhầm thì Trương Tuệ Ninh đã thức tỉnh dị năng điều khiển."
Dị năng điều khiển?!
Kiều Nghệ nghĩ đến Đinh Thụy Bác, lông toàn thân hổ đều dựng hết cả lên.
Đương nhiên Thẩm Chi Hủ biết vì sao hổ trắng nhỏ như vậy, chậm chạp giải thích: "Ngao Ngao đừng sợ, cùng gọi là dị năng điều khiển, nhưng dị năng điều khiển của Trương Tuệ Ninh không đáng sợ như của Đinh Thụy Bác, tôi đoán cô ta chỉ có thể điều khiển sinh vật biến dị như côn trùng thôi."
"Grừ grừ?" Thật sao?
"Nếu như quá trái với tự nhiên, em cảm thấy bên cạnh Trương Tuệ Ninh chỉ có đàn ong biến dị thôi sao?"
Thành phố Hồng Diễn là một thành phố mà động vật biến dị hoành hành, nếu như Trương Tuệ Ninh có thể điều khiển sinh vật biến dị lợi hại hơn, liệu họ còn có thể chịu ấm ức mà canh giữ ở khu vực an toàn không?
Thẩm Chi Hủ nghĩ đến, Kiều Nghệ cũng nghĩ đến, cô l.i.ế.m l.i.ế.m móng vuốt đồng ý với lời anh nói.
Không bao lâu, họ đi tới khu vực của đại thụ biến dị. Họ đi thẳng vào phạm vi của đại thụ biến dị, có lẽ đã quen với mùi của một người hai hổ nên đại thụ biến dị không có ý định tấn công.
"Grừ grừ!" Ôi, đại thụ biến thông minh rồi!
Đôi mắt màu xanh nhạt của Kiều Nghệ xoay vòng, lon ta lon ton chạy về phía thân cây đại thụ biến dị, dùng móng vuốt gãi nhẹ nhàng lên vỏ cây của nó.
Hổ mẹ lại gần, cũng nhẹ nhàng gãi gãi vỏ cây đại thụ biến dị.
Đại thụ biến dị dửng dưng, giống như nó chỉ là một cây đại thụ bình thường.
"Grừ grừ!" Ôi Người đẹp ốm yếu ơi! Nó giả c.h.ế.t kìa! Mau dùng tinh hạch đánh nó đi!
Thẩm Chi Hủ cười khẽ, hiểu ý của hổ trắng nhỏ, từ không gian móc ra mấy viên tinh hạch cấp 3 nhét ném xuống mặt đất.
Chỉ thấy đại thụ biến dị vững như Thái Sơn lập tức không kiềm chế được, bộ rễ chui từ dưới đất lên và nhanh chóng cuốn lấy tinh hạch rồi chui vào lòng đất. Tốc độ đó nhanh đến mức Kiều Nghệ trố mắt đứng nhìn, cô không khỏi dùng chân sau đạp đại thụ biến dị mấy cái.
"Grừ grừ!" Xem như mày lợi hại!
Lần đầu tiên Thẩm Chi Hủ gặp đại thụ biến dị thức thời như vậy, biết nó sẽ không bồi luyện nữa, vẫy vẫy tay về phía hổ trắng nhỏ: "Ngao Ngao, chúng ta đi thôi."
Kiều Nghệ chạy từ từ đến bên cạnh Người đẹp ốm yếu, ai ngờ đại thụ biến dị yên tĩnh như gà nhanh chóng rung chuyển, thân thể của nó tràn ra mùi thăng cấp.
Hả? Đây là thăng cấp ư?
Một người hai hổ yên lặng nhìn đại thụ biến dị vui vẻ vung vẩy cành.
Không bao lâu, đại thụ biến dị thăng cấp thành công, nó vươn cành cẩn thận đến gần bọn họ. Kiều Nghệ vốn định phóng tấm chắn ra, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy đại thụ biến dị không có ác ý nên nhịn xuống, sau đó một người hai hổ thấy lá cây màu xanh nhạt trên cành nhẹ nhàng cọ xát lỗ tai của Kiều Nghệ.
Ơ!
Kiều Nghệ và hổ mẹ đều hết sức ngạc nhiên, chỉ có Thẩm Chi Hủ đen mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm đại thụ biến dị.
Đại thụ biến dị cảm nhận được sự nguy hiểm nên rụt lại.
(Thẩm Chi Hủ: Dẹp dẹp, ai đến gần vợ cũng không được, cây cũng không!)
Dù vậy, Kiều Nghệ vẫn hết sức vui vẻ, ôm chân Người đẹp ốm yếu kêu grừ grừ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-154.html.]
"Grừ grừ!" Người đẹp ốm yếu, anh thấy không? Đại thụ lại có thể thân mật với tôi như vậy!
Điều này có nghĩa là ném cho nó ăn mấy ngày nay có hiệu quả rồi đúng không?
Nhưng người ném cho nó ‘ăn’ là Người đẹp ốm yếu mà, đối tượng thân mật của nó sao lại là mình nhỉ?
Thấy hổ trắng nhỏ vui vẻ như vậy, Thẩm Chi Hủ đành phải khôi phục sắc mặt bình thường, anh vỗ vỗ đầu của cô rồi nói thẳng sang chuyện khác: "Ngao Ngao không muốn tìm cái khác để tập luyện à?"
Hả? Đương nhiên là muốn rồi!
Kiều Nghệ chớp chớp đôi mắt.
"Vậy chúng ta lên đường thôi."Dứt lời, Thẩm Chi Hủ dẫn đầu rời đi.
Kiều Nghệ thấy vậy đành phải quay đầu nhìn đại thụ biến dị đứng lặng lẽ tại chỗ, lúc này mới chậm chạp cùng hổ mẹ chạy theo.
Phía sau, đại thụ biến dị đong đưa cành như đang vẫy tay với đám Kiều Nghệ.
(Đại thụ biến dị: Còn không phải bởi vì cô quá ‘íu’ nên tui mới dám gần gũi à?)
***
"Ngao Ngao sao vậy? Uống ngon không?"
Thẩm Chi Hủ nhấp một ngụm nước mật ong của đàn ong biến dị, chia làm ba phần, người và hổ mỗi người một phần. Lúc này anh nhấp một ngụm nước mật ong, phát hiện cũng không khác nước mật ong biến dị đã từng uống là bao, hào hứng hơi giảm đi. Anh thấy hổ trắng nhỏ hình như rất thích, còn l.i.ế.m thêm mấy ngụm, anh cũng không kìm được lòng uống một ngụm.
Hổ mẹ nếm không biết ngon hay dở, nhưng nó có thể nghe hiểu thú hai chân nói nước này có ích với dị năng của nó, liền l.i.ế.m vài cái, tốc độ cũng nhanh hơn nhóc con.
Kiều Nghệ cũng nghe thấy câu hỏi của Người đẹp ốm yếu nên nhìn anh, trong lúc lơ đãng phát hiện hổ mẹ đã uống xong, cô vô thức đẩy nước mật ong mình không uống hết lên trước mặt hổ mẹ.
"Grừ grừ." Mẹ đừng nóng vội, con vẫn còn, cho mẹ uống hết đó.
Hổ mẹ thấy thế nhưng lại không giành nước mật ong của nhóc con, mà nó nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ hiểu ý, lại pha thêm cho hổ trắng lớn một chén nước mật ong.
Lần này hổ mẹ không hấp tấp như vậy, học nhóc con uống một cách chậm chạp.
Kiều Nghệ thấy vậy mới yên tâm, kêu grừ grừ với Người đẹp ốm yếu.
"Grừ grừ!" Nước mật ong uống rất ngon, cảm giác còn ngon hơn nước mật ong mà tôi từng uống ở kiếp trước!
Về phần Người đẹp ốm yếu nói bổ dưỡng dị năng, cũng không biết có phải hiệu quả quá yếu hay không mà bây giờ cô vẫn chưa cảm nhận được.
Kiều Nghệ nghĩ như vậy nên lại cẩn thận nếm thử lần nữa, nhưng vẫn không cảm nhận được gì.
Thẩm Chi Hủ phát hiện cô mặt ủ mày chau, còn nhìn nước mật ong, không nhịn được hỏi: "Không thích hả?"
"Grừ grừ." Không phải.
Kiều Nghệ lắc đầu.
"Cảm thấy không hiệu quả hả?" Thẩm Chi Hủ tiếp tục suy đoán.
Ừ!
Lần này Kiều Nghệ khẽ gật đầu.
Thẩm Chi Hủ khẽ cười một tiếng, vuốt ve đầu nhỏ của cô: "Đàn ong biến dị mà Trương Tuệ Ninh nuôi cao nhất cũng chỉ là cấp 2, bây giờ dị năng của em đã là cấp 4 rồi. Hiện tại uống ít như thế chắc chắn không có hiệu quả gì, phải uống mỗi ngày mới có tác dụng."
"Grừ grừ?" Thật sao?
"Grừ grừ!" Người đẹp ốm yếu, anh biết nhiều quá!
Nghĩ đến Người đẹp ốm yếu nói mọi thứ đều là do mình nằm mơ mà biết được, cô lại không nhịn được cảm khái một tiếng. Trùm phản diện đúng là trùm phản diện, nằm mơ cũng lợi hại hơn một bia đỡ đạn nhỏ bé chưa từng xuất hiện trong sách như mình, nằm mơ cũng biết được nhiều thứ như vậy.
"Uống mau lên, uống xong thì đi đánh răng, ngày mai chúng ta còn phải xuất phát tới khu vui chơi."
"Grừ grừ!" Biết rồi!
Kiều Nghệ vẫy vẫy đuôi, động tác nhanh hơn rất nhiều.
Sáng sớm hôm sau, lúc đám Thẩm Chi Hủ ra cửa thì đụng phải Trình Dao luyện công buổi sáng trở về, thấy Thẩm Chi Hủ lái xe đưa mẹ con hổ trắng nhỏ đi ra ngoài, dáng vẻ này giống như là sẽ ra ngoài rất lâu, nàng không nhịn được hỏi: "Anh định đi ra ngoài mấy ngày? Năm ngày sau chúng tôi sẽ về."
Thẩm Chi Hủ tính toán một lát rồi mới trả lời: "Ít nhất cũng phải ba ngày."