Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-08-10 19:52:35
Lượt xem: 200
“Ngao Ngao!” Thẩm Chi Hủ cố làm ra vẻ tức giận trợn mắt nhìn hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ kinh hãi đến mức lỗ tai dựng thẳng, nhìn trái một hồi nhìn phải một lúc, chỉ là không nhìn Người đẹp ốm yếu.
Ôi chao! Cô bị Người đẹp ốm yếu phát hiện rồi!(〃ノωノ)
“Em học thói xấu này từ đâu đấy hả?” Thẩm Chi Hủ ngồi xổm xuống, bưng mặt của hổ trắng nhỏ lên nhào nặn một hồi, giày vò cho cô hoàn toàn chóng mặt, bấy giờ mới bỏ qua cho cô.
Thật lâu sau Kiều Nghệ mới tỉnh táo lại, nhìn Người đẹp ốm yếu với vẻ lấy lòng. Cô vốn muốn cọ cọ vào bắp chân anh, nhưng nghĩ đến quần anh bị mình làm bẩn, không muốn cọ nên chỉ đành mở to mắt nhìn.
“Lần sau không được như vậy nữa.” Thẩm Chi Hủ dạy dỗ.
“Ngao ngao...” Tôi biết rồi mà.
Kiều Nghệ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhìn về phía cá trắm cỏ biến dị.
“Grừ grừ...” Trong cái hồ này chỉ có một con cá trắm cỏ biến dị như vậy thôi sao?
“Cá trắm cỏ biến dị có thể ăn, đợi lát nữa để Đại Bạch đóng băng nó lại, tôi cất vào không gian cho bản thân chúng ta ăn.”
Ánh mắt của Kiều Nghệ sáng lên.
Thịt cá tươi nha! Tuyệt vời quá đi!
Cô hưng phấn nhìn về phía hồ nước, suy nghĩ xem trong hồ có còn cá trắm cỏ biến dị hay không.
Thẩm Chi Hủ vừa liếc mắt cũng biết hổ trắng nhỏ đang nghĩ gì, buồn cười lắc lắc đầu.
“Trong hồ này cũng có rất nhiều cá trắm cỏ biến dị, cấp bậc đều rất thấp, lá gan cũng nhỏ, không giống con dám đánh lén em vừa rồi.”
“Grừ grừ...” Phải rồi, cá trắm cỏ biến dị cũng xem như là m.á.u thịt tươi sống mà, tại sao zombie ở đây không ăn chúng nó nhỉ?
Có lẽ Thẩm Chi Hủ đoán được thắc mắc của hổ trắng nhỏ, anh ngẫm nghĩ một hồi sâu, lúc này mới giải thích: “Hồ ở đây là nước chảy, chắc có đường bơi ra bên ngoài, cho nên cá không bị zombie ăn sạch sẽ.”
Thì ra là như thế. Kiều Nghệ hiểu rồi.
“Ngao Ngao muốn bắt cá trắm cỏ biến dị à?”
Thịt của động vật biến dị đều ngon hơn của động vật bình thường, Thẩm Chi Hủ muốn mẹ con hổ trắng nhỏ ăn ngon, mới nảy ra ý nghĩ bắt cá trắm cỏ biến dị.
Tiếc là không gian của anh không thể cất giữ cá sống, chỉ có thể đóng băng xác cá trắm cỏ biến dị lại.
Thẩm Chi Hủ phiền muộn nhíu mày lại.
Kiều Nghệ vui vẻ, cái đuôi khẽ vung vẩy.
“Grừ grừ...” Có được không có được không?
“Em đừng xuống nước, để tôi bắt là được rồi.” Nói xong, Thẩm Chi Hủ lấy thức ăn cho cá từ trong không gian ra giống như đang làm trò ảo thuật, sau đó đổ chúng vào trong hồ.
Kiều Nghệ sửng sốt.
Trời ơi, rốt cuộc trong không gian của Người đẹp ốm yếu chứa những thứ gì thế, sao ngay cả thức ăn cho cá cũng có?
Thức ăn cho cá vừa mới đổ vào trong hồ đã hấp dẫn rất nhiều cá trắm cỏ biến dị, cũng ngay lúc này Thẩm Chi Hủ dùng lưới cá vớt chúng nó lên. Hổ mẹ đứng ở bên cạnh canh đúng thời cơ thả dị năng hệ băng ra, đóng băng cá trắm cỏ biến dị còn sống lại.
Một người một hổ phối hợp vô cùng ăn ý, Kiều Nghệ không nhịn được vỗ tay cho bọn họ.
Thẩm Chi Hủ không có ý định đuổi cùng g.i.ế.c tuyệt đám cá trắm cỏ biến dị, anh thấy hổ trắng lớn đã đóng băng hơn mười con cá biến dị, cảm thấy đủ rồi, bấy giờ mới cất chúng vào trong không gian.
“Đến lúc chúng ta nên đi rồi nhỉ?”
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đây đã là 5 giờ 45 phút chiều, bọn họ có thể tìm một nơi để nghỉ ngơi chuẩn bị bữa ăn tối.
“Grừ grừ...” Ừ ừ, nghe Người đẹp ốm yếu hết!
Kiều Nghệ vừa nói vừa nhìn về phía anh.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy thì đứng dậy dẫn bọn họ trở lại chỗ đậu xe, đợi hai con hổ lên xe rồi, anh mới lên sau, nổ máy rời khỏi khu vui chơi.
Chập tối, anh tìm được một chỗ ở tương đối sạch sẽ, điều khiến anh hài lòng là ở đây không có dấu vết zombie dừng lại.
Chủ nhân của ngôi nhà này có lẽ cũng không ở bên trong khi tận thế nổ ra, Thẩm Chi Hủ vẫn còn tìm được đồ ăn vặt chưa quá hạn sử dụng ở trong nhà bếp, không chút nghĩ ngợi lập tức cất vào không gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-158.html.]
“Hôm nay ăn cá trắm cỏ hấp được không?”
Tuy rằng Thẩm Chi Hủ nói như vậy, nhưng anh đã lấy con cá trắm cỏ biến dị hệ thủy cấp 2 dám đánh lén hổ trắng nhỏ kia từ trong không gian ra. Sau khi rã đông nó, anh moi tinh hạch ra rồi mới bắt đầu xử lý con cá.
Kiều Nghệ không trả lời. Đầu tiên cô yên tĩnh nhìn Người đẹp ốm yếu bận rộn một lúc, cảm thấy nhàm chán, lúc này mới chạy đến bên cạnh hổ mẹ đang nằm lười biếng trên ghế sô pha ở phòng khách. Sau khi ung dung nhảy lên ghế sô pha, cô nằm trên lưng hổ mẹ, ra sức cọ cọ.
Hổ mẹ liếc mắt nhìn hổ con, để mặc cô lăn qua lăn lại.
“Grừ grừ...” Mẹ ơi, vết thương của mẹ thế nào rồi?
Kiều Nghệ cọ đủ rồi, nhớ đến vết thương trên móng vuốt của hổ mẹ, bèn vội vàng hỏi.
Hổ mẹ mở to mắt nhìn nhóc con.
Kiều Nghệ thấy thế, giơ giơ móng vuốt của mình lên.
Lúc này đây hổ mẹ mới hiểu được, nâng móng vuốt bị thương của mình lên cho hổ con nhìn.
Thật ra vết thương không sâu, giống như Người đẹp ốm yếu đã nói, năng lực tự hồi phục của động vật biến dị rất mạnh, hơn nữa đã bôi thuốc rồi. Giờ phút này, vết thương của nó đã khép lại rồi, chưa đầy mấy ngày sau sẽ khỏe lại.
Cho dù là vậy, Kiều Nghệ vẫn đau lòng dụi dụi vào nó.
“Ngao ngao...” Mẹ ơi, mẹ có đau không ạ?
Hổ mẹ cảm nhận được tâm trạng của nhóc con, bèn nghiêng đầu l.i.ế.m l.i.ế.m lông của cô, dùng hành động để an ủi con mình.
“Grừ grừ...” Mẹ à, sau này mẹ phải cẩn thận hơn đó, đừng bị thương nữa nha, con sẽ rất đau lòng.
Kiều Nghệ bình tĩnh nhìn hổ mẹ.
Nó hình như xem hiểu được ánh mắt của hổ con, khẽ gầm lên một tiếng mềm mại, đôi mắt tròn xoe màu xanh nhạt lóe lên vẻ dịu dàng.
Một tiếng sau, Thẩm Chi Hủ đã làm xong bữa tối.
Anh nấu cơm, hấp cá trắm cỏ, còn pha một bát sữa dê.
Hai món trước là cơm tối của anh và hổ trắng nhỏ, món sau là của hổ trắng lớn.
Hổ trắng lớn không quen ăn đồ ăn chín, cho nên anh còn rã đông một con cá trắm cỏ biến dị khác và thịt heo rừng, đặt xuống trước mặt hổ mẹ.
“Mi có muốn nếm tử cá trắm cỏ biến dị trước không?”
Anh đã xử lý vảy của con cá một cách sạch sẽ, để hổ trắng lớn ăn dễ hơn.
Hổ mẹ nhìn chằm chằm cá trắm cỏ biến dị hồi lâu, có lẽ là chưa từng ăn nên đang suy nghĩ nên bắt đầu ăn từ đâu.
Kiều Nghệ chủ động tiến tới, kêu gào một tiếng rồi cắn một miếng cá biến dị.
Thịt cá tươi ngon, ăn sống cũng không có mùi tanh nào.
Cô không ăn nhiều, chỉ nếm thử một miếng, sau đó nhìn về phía hổ mẹ.
Hổ mẹ hẳn đã biết ăn cá trắm cỏ biến dị như thế nào, cúi đầu cắn một miếng, lỗ tai run lên, chẳng mấy chốc đã ăn ngấu nghiến.
“Grừ grừ...” Mẹ, ăn ngon không?
Hổ mẹ đang ăn dành thời gian nhìn thoáng qua nhóc con, không bày tỏ gì, nhưng Kiều Nghệ lại có thể cảm nhận được tâm trạng vui vẻ của nó.
“Ngao Ngao mau ăn cơm thôi.” Lúc này, Thẩm Chi Hủ lên tiếng thúc giục.
Tới đây tới đây!
Kiều Nghệ quay đầu, từ từ tận hưởng cơm tối của mình.
Có lẽ là đã rất lâu rồi chưa được ăn cá trắm cỏ, thế nên cô ăn đến nỗi bụng tròn vo, vốn định nằm giả chết, nhưng cô lại bất mãn đi tản bộ tiêu thực trong phòng khách dưới sự giám sát của Người đẹp ốm yếu.
...
“Ngày thứ ba rồi...”
Trên bàn cơm, Cao Hoằng Khải nói ra những lời này đầy ẩn ý, đám người Lý Văn Bân nhìn lướt qua anh ta. Ai nấy đều chẳng nói gì, nhưng tâm trạng mỗi người lại khác nhau.
Sau khi biết chuyện Thẩm Chi Hủ dẫn hai con hổ trắng đến chỗ nguy hiểm nhất của thành phố Hồng Diễn từ trong miệng Trình Dao, bọn họ giật nảy mình, không khỏi cảm thán một câu rằng anh là người tài cao gan lớn, chỉ dẫn theo hai con hổ trắng đã dám đi.
Thời gian trôi qua từng ngày một, bây giờ đã là ngày thứ ba, dù rằng bọn họ có tin tưởng năng lực của Thẩm Chi Hủ đến mấy, cũng không tránh khỏi cảm thấy lo lắng cho bọn họ.