Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-08-11 19:00:11
Lượt xem: 195
Bể nước được cấu tạo từ chất liệu đặc biệt, Dương Nhu Trinh đập không hỏng nhưng trán lại bị đập vỡ, dòng m.á.u đỏ sẫm tràn vào trong nước.
Con ngươi của Hà Nguyệt Liên bỗng co lại.
"Dừng lại!"
"Mau dừng lại!"
Dương Nhu Trinh không hề có dấu hiệu dừng lại, âm thanh bụp bụp rầu rĩ như đánh vào trái tim của Hà Nguyệt Liên khiến cô ta giận dữ không thôi.
"Tôi sẽ cho Dương Học Xuyên tới! Cô dừng lại đi!"
Ba chữ "Dương Học Xuyên" như là nút tắt, Dương Nhu Trinh dừng hành vi tự hành hạ bản thân lại. Cô nàng lại nổi lên trên mặt nước, nhìn nửa khuôn mặt lộ ra, cái trán đã bị cô nàng đập đến m.á.u me be bét. Dương Nhu Trinh như không hề cảm thấy đau đớn, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Hà Nguyệt Liên.
"Tôi muốn gặp Học Xuyên."
"Tôi biết rồi!" Hà Nguyệt Liên tức giận lên tiếng, chăm chú nhìn cái trán của Dương Nhu Trinh, mãi đến khi nhìn thấy vết thương be bét m.á.u đó được khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được thì cô ta mới thở phào nhẹ nhõm: "Cô chờ một lát, tôi gọi người đến."
Hà Nguyệt Liên dứt lời thì quay người rời đi, phía sau lưng còn có thể mơ hồ cảm nhận được ánh mắt Dương Nhu Trinh đang nhìn mình.
Cạch cạch!
Hà Nguyệt Liên đóng cửa phòng lại, cô ta cầm lấy điện thoại vệ tinh trong túi áo khoác trắng lên và nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại.
Không bao lâu, điện thoại được kết nối.
"Chị Liên, đêm hôm khuya khoắt tìm tôi có chuyện gì không?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nữ mềm mại đáng yêu, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng thở dốc của đàn ông.
Mặt Hà Nguyệt Liên tối sầm, không cần nghĩ cũng biết người phụ nữ này đang làm cái gì, giọng nói của cô ta trong nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lùng: "Cao Nhược Lâm, tôi cho cô ba phút để đi tới cửa phòng của Dương Nhu Trinh!"
Cô ta dừng một lát rồi nói thêm: "Nhớ mặc quần áo của Dương Học Xuyên vào."
Hà Nguyệt Liên nói xong cũng không đợi người phụ nữ kia có phản ứng gì đã cúp luôn điện thoại.
Cô ta nhìn vách tường trắng sạch sẽ, bỗng nhiên cảm thấy muốn hút thuốc. Cô ta sờ lên túi mới nhớ ra mình đã hút hết thuốc, vẫn chưa bỏ thêm vào.
Rơi vào đường cùng, cô ta đành phải dựa lưng vào vách tường, yên lặng suy nghĩ về nhiệm vụ ở thành phố Phong Tháp lần này.
Ba phút sau, một người phụ nữ quyến rũ mặc quần áo đàn ông dáng vẻ thướt tha mềm mại đi tới, nhìn thấy Hà Nguyệt Liên tựa ở trên vách tường, cô cười duyên dáng lại gần.
"Chị Liên, sao tìm tôi gấp như vậy?" Cao Nhược Lâm muốn sờ vào mái tóc được chăm sóc cẩn thận của Hà Nguyệt Liên, lại bị Hà Nguyệt Liên bắt lấy cổ tay.
"Ôi, chị Liên đừng mạnh tay như vậy mà, chị bóp em đau quá." Dứt lời, Cao Nhược Lâm ra vẻ yếu đuối muốn tới gần n.g.ự.c của Hà Nguyệt Liên, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng đến vô tình của Hà Nguyệt Liên.
"Muốn dâm đãng thì ra ngoài, đừng mất mặt xấu hổ ở trước mặt tôi!"
Sắc mặt Cao Nhược Lâm cứng đờ, biết Hà Nguyệt Liên đang tức giận nên vội vàng bày ra tư thế nghiêm chỉnh.
"Xin lỗi chị Liên, là em ngủ hồ đồ rồi." Cao Nhược Lâm thu tay lại, cười lấy lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-182.html.]
"Nhu Trinh muốn gặp Dương Học Xuyên, biết nên làm như thế nào rồi chứ?"
Cao Nhược Lâm nhíu mày: "Dương Nhu Trinh này đúng là cuồng em trai mà, sao cứ dăm ba ngày lại đòi gặp Dương Học Xuyên vậy chứ?"
"Đừng nói lung tung, nhanh lên, đừng để Nhu Trinh nhìn ra sơ hở!" Hà Nguyệt Liên đau đầu vuốt vuốt mi tâm, cảm thấy hai chị em này đều không khiến người ta bớt lo. Nhất là Dương Học Xuyên còn không biết lượng sức muốn ám sát mình ở thành phố Phong Tháp, kết quả bị zombie chuột cắn nát yết hầu, c.h.ế.t ngay tại chỗ!
Cũng may Dương Nhu Trinh không phát hiện chuyện này, nếu không cô ta sẽ càng đau đầu hơn.
Cao Nhược Lâm cười quyến rũ: "Chị Liên còn không biết năng lực của em sao? Em bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Dứt lời, hình dáng và khuôn mặt của Cao Nhược Lâm lại có thể méo mó. Không lâu sau, chiều cao một mét sáu mươi lăm của cô ả dài đến một mét tám, tóc dài màu trà cũng thay đổi thành tóc ngắn màu đen gọn gàng, đường nét trên khuôn mặt hóa thành khuôn mặt đẹp trai hoàn toàn trái ngược với gương mặt thật của cô ả.
"Thế nào chị Liên? Dị năng của em vẫn ổn chứ?" Tiếng nói vừa ra khỏi miệng thì giọng của Cao Nhược Lâm đã biến thành giọng nam trong trẻo, khác xa với giọng nói nũng nịu mềm mại đáng yêu trước đó của cô ả.
Hà Nguyệt Liên thỏa mãn ừ một tiếng: "Nhớ đừng để bị lộ, cô biết cái gì nên nói và không nên nói rồi đó."
Cũng may dưới tay cô ta còn có một Cao Nhược Lâm đã thức tỉnh dị năng dịch dung, nếu không cô ta cũng không biết phải qua mặt Dương Nhu Trinh như thế nào.
Cao Nhược Lâm chỉnh sửa sắc mặt: "Chị Liên yên tâm, em biết rồi!"
Hà Nguyệt Liên thấy thế mới mở cửa phòng và dẫn Cao Nhược Lâm đi vào.
Cao Nhược Lâm vừa bước vào đã nghe thấy tiếng vọc nước, sau đó cô ả nhìn thấy một khuôn mặt mà dù thấy bao nhiêu lần cũng sẽ kinh ngạc. Đó là nữ ca sĩ Dương Nhu Trinh, ca sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc với giọng hát tuyệt vời trước tận thế. Rõ ràng cô nàng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, nhưng lại dựa vào chính mình để tạo nên tên tuổi cho mình trong giới ca sĩ!
Cao Nhược Lâm kịp thời che giấu sự ghen ghét trong đáy mắt, khi ngước mắt lên lần nữa thì ánh mắt đã hồi phục sự trong trẻo.
"Chị..." Cao Nhược Lâm bước nhanh về phía trước, nhoài người trên bể nước, kích động và nhung nhớ nhìn gương mặt Dương Nhu Trinh có năm sáu phần giống với gương mặt thay đổi của mình.
"Học Xuyên..." Dương Nhu Trinh cười dịu dàng. Cô nàng muốn vươn tay ra chạm vào gương mặt của em trai sinh đôi, nhưng suy nghĩ đến gì đó lại bỗng nhiên rút tay về, đáy mắt lướt qua một tia khổ sở.
"Chị, chị sống thế nào?" Cao Nhược Lâm bắt chước giọng điệu Dương Học Xuyên hỏi thăm tình hình của Dương Nhu Trinh.
"Chị rất tốt, Học Xuyên, em thì sao?"
"Em cũng rất tốt." Cao Nhược Lâm dừng một chút: "Gần đây đang bận hoàn thành nhiệm vụ nghiên cứu Hà giao cho nên không thể sang đây thăm chị, là em không tốt."
"Đừng nói như vậy, Học Xuyên rất tốt, chị sẽ không bao giờ giận Học Xuyên đâu." Dương Nhu Trinh mỉm cười nhìn Dương Học Xuyên.
"Thật sao? Chị thật tốt với em." Cao Nhược Lâm tỏ ra cảm động, hốc mắt càng đỏ lên.
"Chị chỉ có một người thân là em, không tốt với em thì tốt với ai chứ...?" Dương Nhu Trinh tự lẩm bẩm, đôi mắt long lanh như biết nói để lộ ra cảm xúc phức tạp.
Trong lòng Cao Nhược Lâm run lên, sợ mình bị lộ nên mấp máy đôi môi mỏng, không dám đáp lại lời nói của Dương Nhu Trinh.
Hà Nguyệt Liên đang đứng ở cửa cũng cảm thấy thời gian sắp hết, lên tiếng gọi Cao Nhược Lâm.
Cao Nhược Lâm như trút được gánh nặng, vội vàng nói với Dương Nhu Trinh: "Chị, em phải đi rồi, chị ở đây cho tốt nhé, lần sau em lại đến thăm chị."
"Được." Dương Nhu Trinh ngoan ngoãn đồng ý, đưa mắt nhìn Cao Nhược Lâm rời khỏi phòng.
Không bao lâu, trong căn phòng chỉ còn lại cô nàng và Hà Nguyệt Liên.
"Nghỉ ngơi thật tốt, đừng tự hành hạ bản thân nữa."