Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 205
Cập nhật lúc: 2024-08-12 19:03:09
Lượt xem: 198
"Sao không dùng khăn tắm lau vậy?"
"Lau rồi." Nhưng vẫn ướt, cô cũng không còn cách nào khác, Kiều Nghệ cau mũi một cái: "Cảm ơn."
"Khách sáo với tôi làm gì hả?" Thẩm Chi Hủ cảm thấy tóc dài ướt át của hổ trắng nhỏ được khăn mặt thấm gần khô, sau đó dùng máy sấy nhẹ nhàng sấy tóc cho cô.
Nghe tiếng vù vù bên tai, cộng thêm sự vuốt ve nhẹ nhàng của Người đẹp ốm yếu khiến Kiều Nghệ buồn ngủ. Sau khi âm thanh dừng lại, cô đã ngồi ngủ thiếp đi.
Thẩm Chi Hủ thấy như vậy, mỉm cười bế bé con đặt lên trên giường.
Quả nhiên vẫn là bé con.
Nhìn bé con ngủ say trên giường, Thẩm Chi Hủ còn dùng tay nhẹ nhàng chọc chọc vào gương mặt mềm mại của cô.
Lúc này hổ mẹ rón rén đi tới, đầu hổ gác lên trên giường nhìn nhóc con đang ngủ say không chớp mắt, cái đuôi ve vẩy trên mặt đất.
Sáng sớm ngày hôm sau, lúc ăn cơm sáng Kiều Nghệ tự giác biến về hình thái hổ trắng nhỏ, bò từ trong bộ quần áo ra, sau khi duỗi người khiến bản thân thoải mái dễ chịu một hồi thì dùng ánh mắt sáng rỡ nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Ngao ngaooooo…” Người đẹp ốm yếu à, chúng ta đến khu giao dịch đi!
Thẩm Chi Hủ nhếch môi cười, mở cửa phòng của cây non mini đang ngụy trang thành cây bình thường ra, Kiều Nghệ và hổ mẹ cũng đi theo.
Đích đến lần này của bọn họ là khu giao dịch, có lẽ do hôm trước căn cứ bị diều hâu biến dị tấn công nên hôm nay khu này rất vắng vẻ, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng đi dạo phố của Kiều Nghệ. Mỗi một sạp hàng cô đều đi đến nhìn thử, cuối cùng dừng lại trước sạp của một cô gái xanh xao vàng vọt.
Sạp hàng của cô gái nhỏ này có rất nhiều đồ chơi, trong đó có dây thun mà Kiều Nghệ luôn nhớ mong.
“Ngao ngao….” Người đẹp ốm yếu mau tới đâu đi, tôi tìm được dây thun rồi!
Cô bé kia không dám đến gần hổ trắng nhỏ, lúc này đã sợ đến mức cả người run bần bật, cho đến khi một anh trai xinh đẹp đi đến thì cô bé mới bình tĩnh lại, chủ động mở miệng hỏi: “Anh muốn đổi đồ à? Giá cả chỗ em rất hời lắm, một túi mì ăn liền là có thể đổi tất cả đồ ở đây.”
Mấy món đồ của cô gái không đáng giá lắm, trong khu giao dịch này có rất nhiều sạp hàng không được ai hỏi thăm, bây giờ vất vả lắm mới có một người khách đến hỏi, cô gái chỉ mong nhanh nhanh bán hết mấy thứ này thôi.
Ánh mắt của Thẩm Chu Hủ lướt một vòng quanh sạp hàng của cô bé, đều là những món đồ mấy bé gái thích, ngoại trừ dây thun mà anh cần ra thì còn có mấy món đồ chơi như búp bê Barbie linh tinh.
Thẩm Chi Hủ nghĩ đến sau khi hổ trắng nhỏ biến thành người cũng ở tuổi chơi búp bê Barbie, nên anh thoải mái lấy một túi mì ăn liền ra đưa cho cô gái nhỏ này.
Ánh mắt cô bé sáng lên, nhanh chóng nhận lấy rồi giấu vào trong quần áo: “Cảm ơn anh trai xinh đẹp! Mấy thứ này đều là của anh!”
Sau khi dứt lời, cô bé ôm túi mì ăn liền rồi chạy đi.
Anh trai xinh đẹp?
Đây là lần đầu tiên có người gọi anh như vậy.
Thẩm Chi Hủ bỗng có suy nghĩ, anh cầm lấy con búp bê Barbie trên mặt đất lên, quơ quơ trước mặt hổ trắng nhỏ: “Em nhìn người ta gọi tôi là anh trai kìa, Ngao Ngao nên học hỏi nhé.”
Kiều Nghệ liếc xéo Người đẹp ốm yếu, không thèm quan tâm đến đồ trên sạp hàng nữa mà quay đầu bỏ đi.
Để Thẩm Chi Hủ ở lại đó, anh bật cười rồi thu tất cả đồ vật vào không gian.
Kiều Nghệ tiếp tục đi dạo trong khu giao dịch, nhưng ngoại trừ sạp hàng của cô gái nhỏ kia thì không có đồ vật gì hấp dẫn cô nữa. Cô hết cách, đành phải đành dừng lại nhìn về phía Người đẹp ốm yếu.
“Sao em không đi dạo nữa?” Tuy hỏi như vậy nhưng Thẩm Chi Hủ cũng hiểu vì sao hổ trắng nhỏ không đi tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-205.html.]
“Ngao ngao…” Không còn món đồ nào khiến tôi thấy hứng thú nữa.
“Ngao ngao…” Dù sao chúng ta cũng ra ngoài rồi, không bằng đi xem Husky biến bị mà Cố Hựu Kỳ nói là đang ở trạm y tế đi.
Sợ Người đẹp ốm yếu không hiểu, Kiều Nghệ tận tình khoa tay múa chân một hồi.
Thật ra vào nhìn đầu tiên Thẩm Chi Hủ đã hiểu ý tứ hổ trắng nhỏ muốn biểu đạt rồi, nhưng anh cảm thấy dáng vẻ khoa tay múa chân của hổ trắng nhỏ rất thú vị, nên cố ý giả vờ không hiểu, chờ đến khi cô sắp tức đến hộc m.á.u thì mới bừng tỉnh hiểu ra.
“Ồ, tôi hiểu rồi ý Ngao Ngao rồi, em muốn đến xem bọn người Tạ Vân Nhã đúng không?”
Đúng đúng đúng!!!
Kiều Nghệ liên tục gật đầu.
Hôm nay Người đẹp ốm yếu ngốc thế, cô phải khoa tay múa chân nhiều lần thì anh mới hiểu ý cô được, đúng là mệt c.h.ế.t hổ mà!
“Vậy chúng ta đến trạm y tế thôi.”
Ừ ừ.
Kiều Nghệ lại gật đầu lia lịa, nhưng mà…
Trạm y tế ở chỗ nào vậy? Cô chưa từng đến đó mà.
Mặt hổ của Kiều Nghệ lộ vẻ ngơ ngác hoang mang.
Cô không biết đường không có nghĩa là Thẩm Chi Hủ cũng không biết, dưới sự dẫn dắt của anh bọn họ nhanh chóng đến được trạm y tế rồi tìm nhân viên công tác hỏi thăm con Husky biến dị đang ở nơi nào, sau khi nhận được câu trả lời của đối phương, cả người và hổ đi đến trước cửa một gian phòng bệnh.
Cửa phòng đang được mở ra nên khi Thẩm Chi Hủ bước vào, nhìn thoáng qua đã thấy một con ch.ó giống Husky biến dị đang ủ rũ nằm trên giường bệnh và Tạ Vân Nhã với vẻ mặt đau lòng vuốt lông cho nó.
Ngoại trừ bọn họ ra thì trong phòng bệnh còn có vài dị năng giả có gương mặt vô hồn tiều tụy, Thẩm Chi Hủ không cần nghĩ nhiều cũng biết bọn họ là một trong những dị năng giả chịu tra tấn của viện nghiên cứu được Cố Hựu Kỳ cứu ra.
“Thẩm Chi Hủ?”
Tạ Vân Nhã cảm giác có ai đang đến gần, cô ấy nhấc đầu lên, hai mắt sáng ngời khi nhìn thấy Thẩm Chi Hủ.
Husky cũng ngẩng đầu lên, nó vốn trong tình trạng ỉu xìu nhưng khi nhìn thấy hổ trắng nhỏ thì tinh thần bỗng tốt hơn, chiếc đuôi xù xù lắc lư qua lại.
“Gâu gâu gâu…”
Nó sủa liên tục để hấp dẫn sự chú ý của hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ đúng là bị Husky hấp dẫn, cô nghiêm túc đánh giá con ch.ó ngốc này, đúng là nó đã gầy đi nhiều, lông mọc trên người cũng không mềm mại bóng mượt như lúc trước nữa mà còn rối loạn sơ xác như một nhúm cỏ dại, trạng thái tinh thần cũng không được tốt như trước.
Thật đáng thương!
Kiều Nghệ thương hại liếc mắt nhìn Husky.
Ai ngờ Husky thấy được, cái đuôi lắc lư qua lại càng lợi hại hơn, còn sủa “gâu gâu gâu” liên tục, trông dáng vẻ như đang làm nũng với hổ trắng nhỏ.
Tạ Vân Nhã thấy thế thì đỏ mắt, lúc cô ấy nhận Tiểu Hắc về thì dáng vẻ nó cũng tủi thân như vậy, còn liều mạng trốn trong n.g.ự.c cô ấy rồi sủa “gâu gâu gâu”, khiến Tạ Vân Nhã đau lòng muốn chết, may mắn là bề ngoài của nó không có thương tích gì cả, nếu không chắc cô ấy hận bản thân lắm.
“Nó sao rồi?” Thẩm Chi Hủ hỏi.
“Nó không bị thương, nhưng bị nhốt lại nên đói bụng rất lâu, còn bị người ta rút máu.”