Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 221
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:30:02
Lượt xem: 192
Anh ta nói mà, sao Thẩm Chi Hủ có thời gian rảnh rỗi đi trồng hoa trồng cỏ được cơ chứ, hóa ra thứ người ta nuôi là thực vật biến dị!
Cố Hựu Kỳ thật sự không biết diễn tả sự hâm mộ và ghen tị của mình như thế nào.
“Chúng ta nghỉ ngơi nửa tiếng nữa rồi sẽ lên đường.”
Thẩm Chi Hủ ậm ừ một tiếng, lông mày khẽ động, khóe môi cong lên nở nụ cười.
“Bọn họ trở về rồi.”
“Cái gì cơ?” Cố Hựu Kỳ còn chưa nghe hiểu Thẩm Chi Hủ nói gì, một giây tiếp theo anh ta đã nhìn thấy tàn ảnh màu trắng, hổ trắng lớn chở cô bé vững vàng dừng lại ở cách đó không xa, cây thực vật biến dị kia cũng móc ở trên vai của cô bé, đương nhiên những thứ này cũng không phải là điều quan trọng, quan trọng là cành của thực vật biến dị còn đang cuốn vài con mồi!
Hâm mộ, quả thật hâm mộ xỉu úp xỉu đao luôn.
Cố Hựu Kỳ lau lau những giọt nước mắt không hề tồn tại ở trên khóe mắt.
Kiều Nghệ cẩn thận tuột từ trên người hổ mẹ xuống.
Khi cô xuống, người có hơi đứng không vững, nhưng hổ mẹ đã dùng đầu giữ ở phía sau lưng cô.
“Cảm ơn mama.”
Thính lực của Cố Hựu Kỳ rất tốt, nghe thấy câu này thì vẻ mặt có hơi phức tạp, anh ta nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy đối phương không hoảng sợ khi bí mật bị bại lộ, còn dịu dàng mỉm cười với cô bé.
“Mọi người trở về rồi! Thu hoạch cũng khá nhỉ!”
“Đây đều là công lao của cây nhỏ.” Kiều Nghệ chỉ chỉ về phía con thỏ biến dị có chiều dài nửa mét đang được cuốn ở trên cành cây: “Còn đây là mama săn cho tôi nè.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, cây nhỏ còn tiêu diệt một bụi thực vật biến dị, đây là tinh hạch của nó.” Kiều Nghệ chỉ chỉ vào bụi cây thực vật biến dị được cây con mini mang về, sau đó đưa tinh hạch màu xám cho Người đẹp ốm yếu :”Người đẹp ốm yếu có biết đây là tinh hạch gì không?”
Cố Hựu Kỳ vẫn không rời đi, ánh mắt không nhịn được mà rơi vào tinh hạch ở trên tay Thẩm Chi Hủ.
Tinh hạch này…
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy.
“Đây là tinh hạch hệ sương mù.”
“Hệ sương mù?”
“Đúng vậy.” Thẩm Chi Hủ gật đầu: “Đây là một viên tinh hạch hệ sương mù cấp 3, Ngao Ngao còn nhớ khi chúng ta ở thành phố Hải Á gặp phải người của căn cứ Bình An không? Người đội phó kia đã thức tỉnh dị năng hệ sương mù.
“A! Tôi nhớ ra rồi! Anh ta tên là Từ Trấn Kiệt!”
Dị năng hệ sương mù không phải là dị năng có tính tấn công cực mạnh, nó chỉ là dị năng phụ trợ, trước đó ở thành phố Hải Á, Từ Trấn Kiệt và Lâm Tiêu Uyển cũng phối hợp với nhau vô cùng ăn ý.
“Ừ. Trí nhớ của Ngao Ngao rất tốt.” Thẩm Chi Hủ sửa lại mái tóc lộn xộn cho cô.
Cố Hựu Kỳ ở bên cạnh quang minh chính đại nghe lén, cũng từ cuộc nói chuyện của bọn họ mà biết được còn có loại dị năng hệ sương mù này.
“Vậy gốc thực vật kia là cái gì?” Kiều Nghệ lại hỏi.
Đáng tiếc là Thẩm Chi Hủ cũng không biết, trái lại Cố Hựu Kỳ nhìn thoáng qua đã buột miệng thốt lên: “Đây là cỏ hổ nhĩ, là thực vật thường thấy ở trên núi. Có này có thể làm thuốc, có thể tránh gió giải nhiệt.”
“Cây này còn có thể làm thuốc á?” Kiều Nghệ mở to hai mắt, lần đầu tiên nó nhìn người đàn ông có vết sẹo ở trên lông mày bằng một ánh mắt khác: “Anh biết nhiều thật đấy, giỏi ghê á.”
“Cũng tàm tạm thôi.” Cố Hựu Kỳ khiêm tốn nói, nhưng vẻ mặt lại không bình tĩnh như vậy, vẻ kiêu ngạo ở trong mắt đều sắp tràn ra bên ngoài.
Thẩm Chi Hủ im lặng nhìn Cố Hựu Kỳ, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy không vui.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-221.html.]
Anh không biết nhiều bằng Cố Hựu Kỳ, nhưng Cố Hựu Kỳ chắc không thể nấu cơm ngon như anh đâu nhỉ?
“Mọi người chắc không cần dùng tới hổ nhĩ thảo này đâu ha? Ở trong đội của tôi có một người dị năng xuất thân từ một gia đình Trung y, nếu mọi người không cần thì có thể nhường hổ nhĩ thảo biến dị này cho tôi được không?”
“Hổ nhĩ thảo biến dị này là do cây nhỏ săn bắt được, hay là anh hỏi nó đi.” Kiều Nghệ trả lời.
Cố Hựu Kỳ sửng sốt, cảm thấy hơi xấu hổ.
Thực vật biến dị không có trí khôn, bảo anh ta nói chuyện với nó không phải vô ích à?
Kiều Nghệ không biết Cố Hựu Kỳ đang nghĩ gì, cô còn thân thiết nói thêm: “Cây nhỏ rất thích tinh hạch, tinh hạch hệ sương mù cấp 3 được lấy từ hổ nhĩ thảo biến dị, anh có thể dùng mấy cái tinh hạch cấp 3 để trao đổi với nó.”
Cố Hựu Kỳ vừa nghe xong, cảm thấy chuyện này không phải là vấn đề to tát, lập tức móc từ trong túi ra mấy viên tinh hạch cấp 3.
“Như vậy có đủ không?”
Cây con mini nhìn lòng bàn tay Cố Hựu Kỳ vài lần, cánh cuộn lấy tinh hạch, sau đó buông bụi cây hổ nhĩ thảo biến dị cho Cố Hựu Kỳ.
“Không ngờ nó lại có linh tính như vậy?” Cố Hựu Kỳ khẽ lẩm bẩm, sau khi lấy được hổ nhĩ thảo biến dị anh ta cũng không suy nghĩ quá nhiều, cầm lấy hổ nhĩ thảo biến dị quay trở về đội của mình.
Cây con mini nhận được tinh hạch thì vô cùng vui vẻ, cành lá giống như là tay chân, nó bắt đầu huơ tay múa chân, dáng vẻ muốn vui mừng bao nhiêu thì vui mừng bấy nhiêu.
Thẩm Chi Hủ liếc mắt nhìn cây con mini, đặt cơm rang đã làm xong vào tay hổ trắng nhỏ.
“Em ăn cơm đi.”
Kiều Nghệ nhạy bén phát hiện ra dường như Người đẹp ốm yếu không được vui vẻ cho lắm, cô vừa múc cơm vào trong miệng vừa quan sát biểu cảm của Người đẹp ốm yếu.
Biểu cảm trên khuôn mặt anh vẫn bình thường, nhưng mà Kiều Nghệ vẫn cảm thấy anh không vui.
Có điều… Sao anh lại không vui chứ?
“Người đẹp ốm yếu, anh không vui à? Tại sao vậy?”
Tay cầm muỗng của Thẩm Chi Hủ dừng lại…
“Không có chuyện gì đâu.”
Không phải anh không vui, chỉ là cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
“Anh nói dối, không, không đúng, anh lừa gạt hổ, rõ ràng là anh đang không được vui.”
Tiếng “lừa gạt hổ” mềm mại này dường như làm vơi bớt sự khó chịu ở trong lòng anh, khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên.
“Anh nói đi, để hổ baby cute này tới an ủi anh.” Kiều Nghệ bưng một cái bát lớn hơn mặt của mình, nghiêm túc nhìn chằm chằm Người đẹp ốm yếu.
“Cô nhóc này thật tinh quái.” Thẩm Chi Hủ lắc đầu bật cười: “Em ăn cơm trước đi, cơm rang để nguội ăn không ngon.”
“Anh nói trước đi mà.” Mặc dù nói như vậy, nhưng Kiều Nghệ vẫn đút cơm rang vào miệng mình, điều đó chứng tỏ ăn cơm và an ủi là hai việc không thể chậm trễ được.
“Ngao Ngao có cảm thấy Cố Hựu Kỳ biết rất nhiều không?” Thẩm Chi Hủ im lặng trong giây lát, cố gắng hỏi một cách tự nhiên.
Kiều Nghệ không ngốc, nghe thấy anh hỏi như vậy thì lập tức hiẻu ngay.
“Ồ, tôi biết rồi, Người đẹp ốm yếu đang ghen tị.”
Ghen, ghen tị sao?
Thẩm Chi Hủ suýt chút nữa đã không kiểm soát được biểu cảm ở trên mặt mình: “Cô nhóc này, em có biết ghen tị là gì không?”
“Tất nhiên là biết rồi.” Kiều Nghệ gật đầu một cách chắc chắn: “Nếu như Người đẹp ốm yếu đối xử với con hổ khác tốt hơn đối xử với tôi, tôi không vui, đây chính là ghen tị, bây giờ tôi khen Cố Hựu Kỳ giỏi, Người đẹp ốm yếu không vui thì đó chính là ghen tị.”