Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 237

Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:34:35
Lượt xem: 194

Thạch Ngọc Cầm dù bận vẫn ung dung đợi cô bé bị hổ trắng biến dị hắt hủi, sau đó thì cô ta sẽ có thể tiến đến an ủi cô bé, nhân tiện để lại ấn tượng tốt cho Thẩm Chi Hủ luôn.

Nhưng cô ta lại không ngờ hổ trắng biến dị lại há miệng ra, đầu lưỡi cuốn lấy một nửa miếng bánh bao thịt cho vào trong miệng, cái mặt hổ đầy lông kia chẳng thấy chút cau có miễn cưỡng nào, cái đuôi dài dường như còn vui sướng ve vẩy.

Sao, sao lại như thế được?

Thạch Ngọc Cầm gần như không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, mặt cô ta dại ra nhìn cô gái nhỏ mỉm cười hài lòng sau đó ngồi xuống bên cạnh hổ trắng biến dị, từ tốn ăn nốt nửa cái bánh bao thịt còn lại.

Kiều Nghệ còn không biết hành động đút cho hổ mẹ ăn hằng ngày của mình bị theo dõi, cô ăn xong bánh bao thịt bèn chạy bịch bịch bịch tới chỗ Người đẹp ốm yếu rồi lấy hai cái bánh bao còn to hơn cả nắm tay của mình đi.

"Này Người đẹp ốm yếu, cái nào là bánh bao chay vậy?"

"Bên tay trái của em đó."

Kiều Nghệ “ồ” lên, tay trái đưa bánh bao lên cắn một miếng: “Ơ, anh cho nấm vào này!”

"Có ngon không?"

“Cũng ngon ngon, thấy cũng được á.”

Số nấm này được Người đẹp ốm yếu hái cách đây vài ngày, vừa tự nhiên lại không độc hại, bất kể mang đi xào hay nấu canh đều rất ngon.

“Em thích thì ăn nhiều vào.”

Kiều Nghệ đồng ý rồi đưa cái bánh bao nấm mình đã cắn một miếng đến bên miệng Người đẹp ốm yếu: “Người đẹp ốm yếu ơi, anh cũng nếm thử đi.”

Thẩm Chi Hủ sững sờ, lắc đầu từ chối: "Ngao Ngao ăn đi.”

Không phải là vì anh chê nước miếng của hổ trắng nhỏ mà là anh nếm thử trước rồi, thấy ngon mới đưa cho hổ trắng nhỏ ăn.

Kiều Nghệ nghe vậy đành phải rút tay về, khóe mắt thoáng nhìn thấy người phụ nữ cách đó không xa vẫn đang đứng sững tại chỗ, không biết đang suy nghĩ cái gì, cô bèn lấy chân đá vào giày của Người đẹp ốm yếu.

"Ngao Ngao có chuyện gì à?"

"Anh nghĩ xem cái cô Thạch Ngọc Cầm kia bị làm sao vậy? Cứ đứng đấy không chịu đến, lại còn nhìn chúng ta chằm chằm.”

Thẩm Chi Hủ không thèm ngẩng đầu lên mà vẫn chầm chậm ăn bánh bao mình làm: “Quan tâm tới cô ta làm gì, em ăn thì cứ ăn đi.”

"Biết rồi, biết rồi."

Sức ăn của Kiều Nghệ rất lớn, một buổi sáng ít nhất cũng phải ăn đến bốn cái bánh bao, vậy nên sau khi giải quyết xong hai cái rưỡi, cô đang chuẩn bị lấy thêm thì Thạch Ngọc Cầm vốn đứng yên tại chỗ nãy giờ chợt bước tới gần.

Kiều Nghệ nhướng mày, tiếp tục ngồi bên cạnh Người đẹp ốm yếu ăn bánh bao hấp, muốn xem Thạch Ngọc Cầm định làm gì.

"Anh Thẩm, chào buổi sáng."

Thẩm Chi Hủ không thèm ngước mắt lên nhưng Nhan Dục Chương ở cách đó không xa đã chú ý tới tình hình bên chỗ bọn họ, cậu ta nhanh chóng lấy khuỷu tay huých vào bên hông Cố Hựu Kỳ.

"Đại ca, nhìn qua đó kìa."

"Thấy rồi." Cố Hựu Kỳ cũng nhìn chằm chằm sang chỗ Thẩm Chi Hủ hóng hớt.

"He he, chẳng lẽ người phụ nữ này thích anh Thẩm sao? Mới sáng sớm ngày ra mà đã đến chạy tới đây rồi.” Nhan Dục Chương đã tưởng tượng xong Thạch Ngọc Cầm theo đuổi Thẩm Chi Hủ như thế nào.

Người phụ nữ đeo kính ở bên cạnh nghe bọn họ nói vậy thì khóe miệng giật giật: “Thẩm Chi Hủ vốn lạnh lùng khó gần, người phụ nữ này sợ rằng chưa kịp ra tay đã bị đánh cho nhừ tử.”

Những nữ dị năng giả độc thân trong đội của họ không phải là không thích vẻ ngoài ưa nhìn của Thẩm Chi Hủ mà là do anh quá lạnh lùng, khí thế sắc bén nên gần như không có ai dám lấy dũng khí tiến lên.

Nhan Dục Chương sững sờ một chút: “Cũng có lý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-237.html.]

Cậu ta quen biết Thẩm Chi Hủ đã lâu nhưng chưa từng thấy ai dám bén mảng đến gần anh ngoại trừ bạn nhỏ Kiều Nghệ cute phô mai que ra.

Cậu ta sờ sờ cổ mình: “Mà quan tâm nhiều như vậy làm gì, chúng ta cứ ngồi xem kịch vui là được rồi.”

Cố Hựu Kỳ và người phụ nữ đeo kính sửng sốt rồi cùng gật đầu đồng ý.

Quay về bên này, Thạch Ngọc Cầm chờ mãi mà không thấy Thẩm Chi Hủ trả lời thì sắp không giữ nổi nụ cười trên mặt, cô ta hít sâu một hơi rồi lại cố nặn ra một nụ cười, sau đó lấy một viên tinh hạch cấp 5 từ trong không gian ra: “Anh Thẩm, không biết những gì anh nói tối qua có còn tính hay không.”

Cô ta dừng lại: “Một câu hỏi đổi một tinh hạch cấp 5.”

Lông mày Thẩm Chi Hủ nhướng lên, khóe mắt liếc mắt nhìn hổ trắng nhỏ vừa hay cũng đang nhìn qua, bọn họ đều thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt của nhau.

Anh ngẩng đầu lên, đối diện với nụ cười gượng của Thạch Ngọc Cầm rồi nhẹ nhàng nhìn thoáng qua tinh hạch cấp 5 trong tay cô ta.

"Tính chứ."

Thạch Ngọc Cầm thở phào nhẹ nhõm, tự động lấy một chiếc ghế nhỏ từ trong không gian ra rồi ngồi đối diện với Thẩm Chi Hủ, đưa tinh hạch cấp 5 cho anh.

Thẩm Chi Hủ không nhận mà chính Kiều Nghệ đã duỗi bàn tay nhỏ bé ra lấy tinh hạch đi.

Thạch Ngọc Cầm sững sờ một lát rồi liếc nhìn Thẩm Chi Hủ, thấy anh không có phản ứng gì thì trong lòng hiểu được Kiều Nghệ rất quan trọng đối với anh.

"Có phải ngoài khả năng chứa đựng vật tư ra, dị năng không gian còn có thể có tính công kích không?” Đây là câu hỏi mà Thạch Ngọc Cầm muốn hỏi đã lâu từ sau khi nhìn thấy Thẩm Chi Hủ sử dụng dị năng không gian của mình.

"Đúng vậy."

Hai mắt Thạch Ngọc Cầm sáng lên: “Vậy phải làm thế nào mới có được tính công kích?”

“Đây là câu hỏi thứ hai rồi.”

Thạch Ngọc Cầm: "..."

Cô ta nghiến răng nghiến lợi, lại lấy ra một viên tinh hạch cấp 5.

Kiều Nghệ sung sướng nhận lấy viên tinh hạch cấp 5 thứ hai, đột nhiên cảm thấy Thạch Ngọc Cầm chính là một tên ngốc tự dưng biếu không tinh hạch cho bọn họ.

Dù cô biết nghĩ như vậy là rất xấu tính nhưng vẫn không nhịn được.

“Tôi phải làm thế nào mới có được tính công kích?”

Thẩm Chi Hủ mím môi: “Luyện tập.”

Trái tim của Thạch Ngọc Cầm bắt đầu rỉ máu.

Vậy là tinh hạch cấp 5 mà cô ta dày công có được chỉ đổi được một chữ thôi sao?

Cô ta hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại rồi tiếp tục lấy viên tinh hạch thứ ba ra.

"Luyện tập như thế nào?"

"Kiểm soát dị năng không gian, huấn luyện nó, chinh phục nó, khiến nó phải thuần phục và nghe lời cô."

Thạch Ngọc Cầm cuối cùng cũng có được thứ cô ta muốn biết, suýt chút nữa đã khóc thét lên vì sung sướng, nhưng câu trả lời đơn giản kia vẫn khiến cô ta phải cau mày.

Cô ta có thể cho mọi thứ vào không gian sau đó lại lấy chúng ra khỏi không gian tùy ý, như vậy có được tính là kiểm soát rồi không?

Thẩm Chi Hủ liếc nhìn cô ta, như thể anh đã hiểu ra gì đó từ vẻ trầm tư cau mày mà cười nhạo một tiếng: “Vứt bỏ suy nghĩ ngu ngốc trong đầu cô đi, dị năng không gian không dễ kiểm soát như cô nghĩ đâu.”

Nếu đúng như vậy thì sao kiếp trước anh có thể suýt mất mạng khi cố gắng khống chế dị năng không gian cho được?

Thạch Ngọc Cầm giật mình sửng sốt sau đó chợt hô hấp dồn dập: “Anh có biết phải làm gì không?”

Loading...