Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 250
Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:38:33
Lượt xem: 188
Thế mà Ôn Khang lại hiểu lầm, lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết. Cậu ta vươn tay sờ trán của Sở Thiên: "Cũng không phát sốt mà..."
Sở Thiên cảm thấy cậu ta kỳ kỳ quái quái, gạt tay của cậu ta ra: "Làm gì đó?"
"Đại ca, có phải anh bị Kỷ Chính kích thích rồi không? Đừng lo, em sẽ đi làm thịt Kỷ Chính!"
Mắt thấy Ôn Khang sắp hùng hùng hổ hổ lao ra, Sở Thiên vội vàng kéo người lại: "Cậu làm gì vậy? Tôi bị cái gì kích thích chứ?"
"Đại ca không bị kích thích thì mua những thứ này làm gì? Đó toàn là đồ của con gái..." Giọng của Ôn Khang càng ngày càng nhỏ, sau đó còn lầm bầm một câu: "Chẳng lẽ đại ca là ‘cú có gai’ sao?"
Cú, cú có gai?
Sở Thiên tức giận suýt ngã ngửa, hung hăng đập đầu cậu ta: "Tôi đã bảo cậu đừng suy nghĩ bậy bạ rồi, tôi muốn mua những thứ này cho em gái!"
Gã dừng một lát: "Mặc dù cô em gái đó cũng không tồn tại."
Gã nói xong thì thở dài một tiếng, không hiểu sao lại ghen tị với Thẩm Chi Hủ khi anh có một cô em gái trắng trẻo mũm mĩm, lại còn xinh xắn đáng yêu.
Sở Thiên vô thức nở nụ cười khi nghĩ đến đôi mắt màu lam nhạt trong trẻo của cô bé ban ngày.
Ôn Khang cũng biết mình nghĩ sai, cười cực kỳ xấu hổ. Sau đó cậu ta lại nghĩ tới không hiểu vì sao hôm nay Sở Thiên đi theo Thẩm Chi Hủ đến trưa, sợ là bị chuyện Thẩm Chi Hủ có em gái kích thích nên mới làm ra những chuyện này. Đôi mắt cậu ta chuyển động, làm anh em tốt của đại ca, cậu ta phải giải quyết khó khăn cho đại ca!
Kết quả là, Ôn Khang bắt đầu cười khà khà, bày mưu tính kế cho gã: "Đại ca đã muốn có em gái thì tại sao không nhận một người? Cô em gái đó của Thẩm Chi Hủ rất tốt, em nghe người ta nói cô bé tên là Kiều Nghệ!"
Kiều Nghệ?
Sở Thiên sờ lên cằm, nhưng lại không để chuyện nhận em gái của Ôn Khang ở trong lòng. Gã cũng không cảm thấy Thẩm Chi Hủ sẽ đồng ý có một anh trai ngang tàng chia sẻ em gái với anh, thế là gã lại đổi sang một chủ đề khác: "Kỷ Chính đi ra ngoài chưa?"
"Ra ngoài rồi, nhưng cậu ta không dẫn Cao Nhược Lâm và tên mặt trắng Vân Trác Việt kia theo."
Sở Thiên ồ một tiếng: "Phái người theo dõi hai người đó đi."
Không hiểu sao gã lại có loại cảm giác là cái hang Tiêu Tiền này sẽ không bình yên trong những ngày tiếp theo.
***
Ban đêm, màn đêm sâu thẳm được điểm xuyến đầy sao.
Trong căn phòng yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên giọng nói vừa bất lực vừa cưng chiều của người đàn ông.
"Ngao Ngao, không phải gói như thế đâu, em nhìn tôi này, phải gói như thế này thì trông mới đẹp."
"Ngao Ngao..."
Kiều Nghệ nhìn một lúc lâu, cuối cùng nhụt chí đặt bánh bao chẳng ra hình ra dạng trong tay mình xuống khay.
"Khó quá..."
Trước khi cô xuyên sách cũng biết nấu ăn, nhưng chỉ giới hạn trong phạm vi có thể ăn được, chưa từng làm những thứ như gói bánh bao hay sủi cảo này. Tối nay thấy Người đẹp ốm yếu gói bánh bao nên cô muốn giúp một tay, ai ngờ chẳng giúp đỡ được gì, còn lộ ra sự hậu đậu của mình.
"Học thế nào cũng không học được..." Kiều Nghệ thở dài một tiếng, tựa đầu vào sau lưng Người đẹp ốm yếu giống như là dáng vẻ lúc hổ trắng nhỏ dùng trán cọ vào sau lưng anh.
Thẩm Chi Hủ cảm thấy ngứa ngáy sau lưng. Anh muốn lên tiếng ngăn cản nhưng lại nghĩ đến tâm trạng cô không vui nên đành phải nhịn xuống, dịu dàng thì thầm an ủi: "Lần đầu tiên Ngao Ngao gói bánh bao sẽ khó tránh khỏi việc gói không đẹp, thử thêm vài lần nữa sẽ đẹp thôi mà."
"Thật không?" Kiều Nghệ dừng động tác lấy trán cọ vào lưng Người đẹp ốm yếu lại, bất thình lình mở miệng.
"Ừm."
"Vậy lần đầu tiên Người đẹp ốm yếu gói bánh bao phải thử bao nhiêu lần?"
Thẩm Chi Hủ sửng sốt, những ký ức này với người có ký ức hai đời như anh thì đã rất xa xôi, nhớ mang máng lần đầu tiên anh gói bánh bao vẫn là khi tiểu học, là ông ngoại yêu quý nắm tay dạy anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-250.html.]
Những ký ức đó quá mức ấm áp, được anh chôn thật sâu ở đáy lòng.
Rất lâu không thấy Người đẹp ốm yếu mở miệng, Kiều Nghệ nghi ngờ grừ một tiếng, Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần rồi mỉm cười: "Không nhớ rõ lắm."
Nghe thấy hổ trắng nhỏ tiếc nuối à một tiếng, Thẩm Chi Hủ lại nói: "Chỉ nhớ lần đầu tiên gói bánh bao là do ông ngoại nắm tay dạy cho tôi."
Kiều Nghệ nghe nói thế thì nhớ tới trước đây khi ở thành phố Hải Á, một người bạn trung học tên là Đường Vũ của Người đẹp ốm yếu đã nói về quá khứ của anh. Anh theo chân ông ngoại lớn lên, hình như cha mẹ mất sớm...
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ có hơi thương xót Người đẹp ốm yếu, cô đưa tay ôm lấy vòng eo gầy và rắn rỏi của anh.
Cơ thể Thẩm Chi Hủ cứng đờ, có hơi không quen lắm khi có người thân mật như thế với mình: "Ngao Ngao...?"
"Không có gì, tôi chỉ ôm anh một cái thôi."
Không hiểu sao trong lòng Thẩm Chi Hủ lại cảm thấy ấm áp, cũng để mặc cô ôm mình từ phía sau, còn anh tiếp tục tập trung gói bánh bao.
Khoảng chừng mười phút trôi qua, Kiều Nghệ buông Người đẹp ốm yếu ra rồi từ từ đến bên cạnh anh, ngượng ngùng gãi gãi gương mặt của mình: "Người đẹp ốm yếu, anh cũng nắm tay dạy tôi được không?"
"Được." Thẩm Chi Hủ vui vẻ đồng ý và nắm tay dạy hổ trắng nhỏ. Thế nhưng cô đúng là hậu đậu, dù được nắm tay dạy bảo mà bánh bao cô gói vẫn khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cuối cùng Kiều Nghệ bỏ cuộc, tức giận đứng ở một bên quan sát Người đẹp ốm yếu gói một cách lưu loát.
Thẩm Chi Hủ không chịu nổi ánh mắt đầy oán niệm của cô, chủ động mở miệng: "Ngao Ngao muốn đi ra ngoài dạo bộ không, dẫn Đại Bạch và cây non đi cùng nữa."
Kiều Nghệ nghe vậy thì cảm thấy cũng được, cô vẫn chưa dạo chơi trong hang Tiêu Tiền vào buổi tối, chỉ là...
"Người đẹp ốm yếu, anh yên tâm để tôi ra ngoài một mình hả?"
Đương nhiên là Thẩm Chi Hủ không yên tâm rồi, nhưng có hổ trắng lớn uy h.i.ế.p ở bên cạnh, ai dám không sợ c.h.ế.t mà tiến lên được chứ?
Anh nghĩ sao nói vậy khiến cho Kiều Nghệ mím môi cười, hổ mẹ cũng ngẩng đầu vung vẩy cái đuổi thật dài một cách vui vẻ.
"Vậy tôi đi ra ngoài đây."
"Ừm, về sớm nhé."
"Biết rồi, biết rồi."
Và thế là Kiều Nghệ cầm lấy balo nhỏ của mình đeo lên người, trong đó đựng các tinh hạch khác nhau từ cấp 1 đến cấp 5. Sau đó cô nhấc cây non mini ngụy trang thành cây non bình thường đặt ở bên hông của balo, tay vỗ vỗ đầu của hổ mẹ rồi đi ra cửa.
Vừa ra cửa thì cô thấy Cố Hựu Kỳ cũng chuẩn bị đi ra ngoài, hai người bốn mắt nhìn nhau sửng sốt.
"Tiểu Nghệ cũng muốn đi dạo chợ đêm à?" Cố Hựu Kỳ hỏi.
"Chợ đêm?"
"Đúng vậy. Đến buổi tối thì khu giao dịch của hang Tiêu Tiền chính là chợ đêm, có đủ loại đồ ăn ngon đó."
Kiều Nghệ nghe xong chợt cảm giác bụng vừa được ăn no của mình lại rỗng đi không ít: "Món ngon nào cũng có hả?"
Cố Hựu Kỳ biết Kiều Nghệ là hổ trắng nhỏ, sợ là cô không biết món ngon nào cũng có ở chợ đêm nên kiên nhẫn giải thích: "Có đồ ăn ngon như oden, lẩu cay thập cẩm, đồ nướng, mực viên, vân vân."
"Wow..." Phải nói là Kiều Nghệ vừa nghe xong đã thèm, cặp mắt màu lam nhạt càng tỏa sáng lấp lánh hơn.
"Nhưng Tiểu Nghệ đi ra ngoài một mình á? Chi Hủ không lo lắng cho em sao?"
"Có ma ma đi cùng tôi rồi." Kiều Nghệ nhẹ nhàng vuốt vuốt lỗ tai của hổ mẹ: "Người đẹp ốm yếu nói có ma ma ở đây thì không ai mù mà lại gần đâu."
"À đúng rồi, còn có cây non nữa." Kiều Nghệ nghiêng người để anh ta nhìn thấy cây non mini đặt bên hông balo của cô.
Cố Hựu Kỳ cảm thấy cũng đúng, anh ta gật đầu đồng ý, nhưng nhìn Kiều Nghệ đáng yêu như vậy thì vẫn không thể yên tâm được: "Anh cũng muốn đi chợ đêm, chúng ta đi cùng nhau nhé?"
"Được."