Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 258
Cập nhật lúc: 2024-08-14 18:37:15
Lượt xem: 179
“Gì cơ? Thực vật biến dị cũng có thể nuôi dưỡng được á?”
Tiếng kêu của Ngụy Nhuận đã thu hút sự chú ý của Cố Hựu Kỳ, anh ta lau lau mồ hôi trên trán. Gương mặt tuấn tú hơi tái nhợt bởi vì tiêu hao quá nhiều dị năng, lúc này đang cầm tinh hạch cấp 4 để hồi phục dị năng.
“Động vật biến dị có thể chăn nuôi, sao thực vật biến dị lại không được?”
Phản ứng đầu tiên của Ngụy Nhuận là sửng sốt, sau đó nhìn sang thì thấy một người đàn ông xa lạ, nhìn kỹ lại mới nhận ra là dị năng giả hệ lôi đã góp sức nhiều nhất trong trận chiến vừa rồi. Vì thế thái độ đối với anh ta cũng trở nên ôn hòa: “Anh ở cùng với Thẩm Chi Hủ hả?”
Mặc dù cậu ta không biết anh ta là ai, nhưng giọng điệu của dị năng giả hệ lôi hình như có quan hệ rất tốt với Thẩm Chi Hủ mà đại ca nhắc đến.
“Đúng thế.” Cố Hựu Kỳ nhướng mày mỉm cười, còn chỉ chỉ vào đại thụ che trời đã ngừng lay động: “Đây là của Thẩm Chi Hủ chúng tôi nuôi, còn là bạn của Tiểu Nghệ.”
Tiểu Nghệ? Đó lại là ai nữa?
Ngụy Nhuận còn chưa kịp phản ứng thì Sở Thiên đã phát hiện điều khác thường: “Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ đâu rồi?”
“Hả?” Cố Hựu Kỳ khẽ giật mình.
Kiều Nghệ vẫn đang ở trên người cây non mini nghe thấy câu hỏi của gã, bèn vỗ vỗ vào người cây non mini, ra hiệu bảo nó đặt mình xuống dưới.
Vì vậy, đoàn người Sở Thiên chứng kiến một cái cây đại thụ biến dị toát ra khí tức cấp cao cẩn thận đặt một cô bé và một con hổ trắng lớn xuống. Thân thể của nó cũng từ từ thu nhỏ lại, đến khi cao khoảng 10cm mới dừng. Kế tiếp, trước ánh mắt của tất cả mọi người, bộ rễ của nó bước đi, leo lên người bé gái, cuối cùng vùi mình vào ba lô sau lưng bé gái rồi không nhúc nhích nữa.
Ai nấy đều nhìn đến ngây người, gần như không ai dám mở miệng.⊙_⊙
Vẫn là Kiều Nghệ nhìn Sở Thiên, trả lời câu hỏi ban đầu của gã: “Người đẹp ốm yếu đi giải quyết tên cầm đầu, anh ấy hẳn sẽ quay về nhanh thôi.”
Tên cầm đầu?
“Là Vân Trác Việt sao?”
“Thẩm Chi Hủ biết Vân Trác Việt ở đâu à?”
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đồng thanh hỏi.
“Chắc là Vân Trác Việt thì phải.” Kiều Nghệ xoa xoa dái tai: “Về phần tại sao Người đẹp ốm yếu biết gã ta ở đâu thì tôi cũng không biết.”
Cô vừa mới nhún vai, đã nghe thấy giọng điệu bất mãn của Sở Thiên.
“Cho nên anh ta để mặc một mình em ở lại nơi này? Bản thân đi giải quyết Vân Trác Việt?”
“Đúng ời.” Kiều Nghệ gật đầu, còn chưa biết tại sao giọng nói của gã lại không hài lòng.
“Quá đáng lắm! Nếu như em gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao?” Sở Thiên nghĩ đến đây thì sắc mặt tái mét, không hiểu sao Thẩm Chi Hủ lại vô tâm như thế, chẳng lẽ anh ta không quan tâm đến sự an toàn của em gái mình ư?
Kiều Nghệ ngây người tại chỗ, mơ hồ hiểu được gã đang quan tâm cô, bèn dịu dàng giải thích rõ: “Tôi sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu, bên cạnh tôi còn có mama và Tiểu Thụ mà.”
Hơn nữa, cô còn là một dị năng giả cấp 5, mở tấm chắn trong toàn bộ quá trình, mọi đòn tấn công đều bị nó ngăn chặn ở bên ngoài, có thể gặp nguy hiểm gì chứ?
Thái độ không thèm để ý đến chút nào của Kiều Nghệ khiến Sở Thiên nhíu mày, Cố Hựu Kỳ cũng hiểu ra gì đó, bèn huých huých vào cánh tay của gã.
“Đừng lo, anh thật sự đừng lo lắng, dù gì Tiểu Nghệ của chúng tôi cũng là dị năng giả cấp 5 đó.”
Mặc dù anh ta không biết dị năng cụ thể của cô là cái gì, nhưng lại biết khả năng phòng ngự từ dị năng của cô rất mạnh.
Sở Thiên và Ngụy Nhuận đều trợn tròn mắt, hoàn toàn không ngờ cô bé khoảng mười tuổi này lại còn là một dị năng giả cấp 5! Phải biết rằng toàn bộ hang Tiêu Tiền của bọn họ cũng chẳng có bao nhiêu dị năng giả cấp 5 đâu!
“Đúng đó đúng đó.” Kiều Nghệ học theo hổ mẹ dè dặt mím môi mỉm cười, lúc này cô còn nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Ngao Ngao, tôi về rồi đây.”
Ánh mắt Kiều Nghệ sáng lên, vừa xoay người đã thấy Người đẹp ốm yếu đang chầm chậm bước tới. Cô không chút nghĩ ngợi chạy đến, đang chuẩn bị ôm lấy Người đẹp ốm yếu, lỗ mũi cô khẽ nhúc nhích, ngửi thấy mùi m.á.u tanh nhàn nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-258.html.]
Động tác ôm của cô nhất thời dừng lại, ghét bỏ “chao ôi” một tiếng.
Thẩm Chi Hủ: “...”
Làm sao đây, ngứa tay quá, muốn nhào nặn khuôn mặt của con nhóc này ghê, xem em ấy còn dám chê bai mình hay không.
(Thẩm Chi Hủ: Ngao Ngao không thưởng thức công kích đẹp trai ngầu lòi của mình thì thôi đi, còn bị chê nữa orz.
Sở Thiên: Hôm nay lại là một ngày cảm thấy hoảng hoảng hốt hốt orz.)
Phụt phì...
Cố Hựu Kỳ ở đằng xa quả thực không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Ông trời có mắt mà, cái tên khó nói chuyện này cuối cùng cũng bị Kiều Nghệ chê bai một lần rồi, có điều sao anh ta lại bị ghét bỏ nhỉ?
Trong khi Cố Hựu Kỳ đang nghi ngờ, Thẩm Chi Hủ đã tùy theo lòng mình muốn nhéo gò má của hổ trắng nhỏ, song bị đối phương phát hiện, vội vàng che gương mặt lại.
“Không cho sờ!” Kiều Nghệ lườm anh.
Thẩm Chi Hủ suýt chút nữa bị chọc tức đến bật cười, đồng thời cũng rụt tay lại: “Tôi rửa tay rồi!”
Anh còn đeo găng tay moi tinh hạch, sau khi xong chuyện cũng rửa sạch tay rồi. Nào ngờ rằng lỗ mũi của hổ trắng nhỏ lại thính như vậy, chút xíu mùi m.á.u tanh như thế cũng có thể ngửi ra được.
“Thật không?” Kiều Nghệ len lén nhìn anh.
“Ngao Ngao cảm thấy tôi là hạng người không thích sạch sẽ kia à?” Thẩm Chi Hủ nhướng mày, giống như nếu cô trả lời là phải, anh sẽ đánh m.ô.n.g cô.
Cũng may khát vọng sống sót của Kiều Nghệ rất mạnh, cũng biết Người đẹp ốm yếu không phải loại người không thích sạch sẽ, bấy giờ mới để hai tay đang che mặt xuống: “Cũng phải ha.”
Lúc này Thẩm Chi Hủ mới được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô như ý nguyện: “Ngao Ngao đúng là làm tim tôi đau quá đi.”
Cô chột dạ, chủ động đến gần vòng tay của Người đẹp ốm yếu, hai tay ôm lấy eo gầy nhưng có lực của anh mà không để ý đến mùi m.á.u tanh nhàn nhạt vẫn đang quanh quẩn trên người Thẩm Chi Hủ. Gò má cô nhẹ nhàng cọ cọ vào bụng anh: “Tôi xin lỗi mà.”
Cô nói với giọng điệu mềm nhũn gần như nũng nịu, mặc dù lửa giận của Thẩm Chi Hủ có lớn đến mấy cũng lắng xuống, đưa tay lên xoa xoa đầu cô.
“Ngoan.”
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đi tới, trông thấy một màn này đều cảm thấy hâm mộ. Đặc biệt là Sở Thiên, hâm mộ nơi đáy mắt cũng sắp biến thành thực chất rồi, khiến Thẩm Chi Hủ nhận ra khẽ nhíu mày lại.
“Tất cả người đều đã xử lý xong rồi sao?” Cố Hựu Kỳ hỏi.
“Ừ.” Thẩm Chi Hủ gật đầu: “Một nam một nữ.”
“Đó chính là Cao Nhược Lâm và Vân Trác Việt.” Sở Thiên nói xong bènnhìn Thẩm Chi Hủ với vẻ thăm dò: “Anh làm thế nào phát hiện ra bọn chúng?”
Cố Hựu Kỳ cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng đó đúng đó, sao anh biết được?”
“Dị năng của tôi.” Anh không giải thích quá nhiều.
Trán Sở Thiên hơi nhăn lại: “Anh thức tỉnh dị năng gì thế?”
“Không gian.”
Không gian?
Gã nheo mắt, nghe giọng điệu lạnh nhạt của Thẩm Chi Hủ thì không hỏi tiếp nữa.
Về phần Cố Hựu Kỳ, anh ta biết đối phương đã thức tỉnh dị năng không gian, nhưng mà anh ta cũng không cảm thấy dị năng này có lực sát thương khi đối mặt với zombie. Trong nhận thức của anh ta, dị năng không gian chỉ có khả năng tích trữ vật tư này, cho nên Cố Hựu Kỳ cảm thấy Thẩm Chi Hủ nhất định là dị năng giả song hệ. Người kia chắc chắn vẫn còn che giấu dị năng khác của bản thân, nếu đối phương đã không muốn nói, anh ta cũng không muốn truy hỏi đến cùng.
Ba người nhìn nhau không nói gì, Kiều Nghệ cũng thấp thoáng cảm nhận được bầu không khí không đúng, bèn từ từ chui ra khỏi vòng tay của Người đẹp ốm yếu. Vừa khéo là cây non mini cũng mọc dài cành cây cuốn chiến lợi phẩm của nó đến, phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.