Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 288
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:28:10
Lượt xem: 190
Dứt lời, Trình Ngũ còn có chút thấp thỏm, rất sợ người đàn ông lạnh như băng này sẽ mất hứng.
Không ngờ Thẩm Chi Hủ hoàn toàn không cảm thấy gì cả, chỉ hỏi tiếp: “Các ông nhiều nhất có thể đổi bao nhiêu con cua đồng biến dị?”
Cái này...
Trình Ngũ lại ngây ra một hồi, chẳng lẽ người này định bao trọn cua đồng biến dị đấy chứ?
Ông ta mang theo suy nghĩ không thể tin nổi này mà nhìn về dị năng giả đang làm công tác đánh bắt ở đằng trước.
“Vĩnh Đường, chúng ta đánh bắt được tổng cộng bao nhiêu con cua đồng biến dị thế?”
Trương Vĩnh Đường tính toán một lúc, bấy giờ mới đáp lời: “Khoảng hơn một trăm con cua đồng biến dị, một nửa trong số đó là cấp 2 và cấp 3.”
Trình Ngũ hiểu rồi, suy tính một phen: “Chúng tôi có thể trao đổi nhiều nhất năm mươi con cua đồng biến dị, cấp 2 và cấp 3 mỗi cấp có một nửa.”
Thẩm Chi Hủ biết được, không vội vàng nói mình muốn lấy bao nhiêu, mà là nhìn Sở Thiên đã tới nơi.
“Anh có muốn không?”
Sở Thiên hơi kinh ngạc, gã vốn không cảm thấy hứng thú cho lắm. Thế nhưng gã nhớ đến bộ dạng thèm muốn của Kiều Nghệ khi trước, chẳng hiểu sao cũng muốn nếm thử mùi vị của cua đồng biến dị.
“Có.”
“Anh muốn bao nhiêu?”
Gã nghĩ đến số người bọn họ mang theo lần này, tính toán hồi lâu rồi trả lời: “Mười con đi, tôi lấy cấp 2.”
“Được.” Thẩm Chi Hủ gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Trình Ngũ: “Số còn lại tôi lấy hết.”
Ông ta bất ngờ với việc chi mạnh tay của Thẩm Chi Hủ, khó hiểu quan sát anh mấy lần, kế tiếp mới nói với Trương Vĩnh Đường cũng đang ngạc nhiên không thôi: “Chuẩn bị cua đồng biến dị cho hai quý ông đây.”
“Oke!”
Trong lúc chờ đợi, Thẩm Chi Hủ đã thanh toán hết số tinh hạch cần trả.
Trình Ngũ thấy Thẩm Chi Hủ không phải là người thích nói nhiều, bèn trò chuyện với Sở Thiên.
Chỉ chốc lát sau, ông ta đã biết bọn họ cũng chuẩn bị đến căn cứ Đông Nam, liền có ý muốn kết bạn.
Thế nên khi Trương Vĩnh Đường mang cua đồng biến dị đến, bọn họ đã quyết định cùng nhau đi căn cứ Đông Nam.
Lúc này, hổ mẹ vẫn còn lim dim trong khoang xe cũng được Kiều Nghệ gọi xuống. Sau khi nó đóng băng bốn mươi con cua đồng biến dị, Thẩm Chi Hủ lập tức cất chúng vào không gian.
Trình Ngũ thấy thế lại quan sát anh thêm một lúc.
Thẩm Chi Hủ không thèm để ý, mặt mày vô cảm lại trở nên có chút ấm áp khi nhìn về phía Kiều Nghệ: “Ngao Ngao ơi, tối nay chúng ta ăn cua đồng.”
“Hoan hô!”
Thấy Kiều Nghệ vui vẻ như vậy, trong mắt anh cũng lộ ra nụ cười. Khóe mắt liếc thấy ánh mắt lười biếng của hổ trắng lớn, anh yên lặng bổ sung thêm: “Đại Bạch cũng đến nếm thử mùi vị cua cua đồng biến dị đi.”
Hổ mẹ l.i.ế.m lông bên khóe miệng, xem như là đồng ý rồi.
...
Khúc nhạc đệm này trôi qua, hai tiếng sau, đám người Sở Thiên đi theo sau lưng tiểu đội Hy Vọng đến căn cứ Đông Nam.
Cho dù đang là buổi chiều, nhưng ở cổng căn cứ Đông Nam vẫn có một hàng thật dài của các đội ngũ.
Kiều Nghệ ngồi ở ghế phụ lái, nhìn tường thành còn đồ sộ và khí thế hơn căn cứ Hoài Long kia, không nhịn được cảm thán không hổ là căn cứ lớn.
Giờ phút này, Trình Ngũ và đoàn người Sở Thiên đã mỗi người một ngả, tiến vào căn cứ Đông Nam trước bọn họ một bước.
“Haizz, cũng không biết khi nào mới đến lượt chúng ta.”
“Ngao Ngao mệt rồi hả?” Thẩm Chi Hủ biết dọc theo con đường này, cô luôn gọt giũa dị năng của mình, chỉ riêng tinh hạch cấp 5 đã hấp thụ mấy viên. Lúc này sắc mặt của hổ trắng nhỏ không tốt cho lắm.
“Cũng không phải.” Kiều Nghệ lắc lắc đầu, nghĩ đến việc bản thân vẫn chưa chuyển hóa tấm chắn thành năng lượng được, bèn lên tiếng: “Tôi ra phía sau luyện tập dị năng đây, đến lượt chúng ta thì anh lại gọi tôi.”
“Em đi đi.”
Kiều Nghệ ừ ừ hai tiếng rồi chạy ra phía sau.
Trong khoang xe lập tức yên tĩnh lại, lúc lái xe Thẩm Chi Hủ không cảm nhận được gì, chỉ khi nào rảnh rỗi không có gì là, anh mới không quen với việc có hổ trắng nhỏ ở bên cạnh mình lải nha lải nhải.
Anh bất đắc dĩ bật cười, muốn liếc mắt nhìn hổ trắng nhỏ qua kính chiếu hậu, nhưng không ngờ cô đắm chìm vào việc luyện tập, bóng người đã bị dị năng che đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-288.html.]
Không còn cách nào, anh chỉ đành dời tầm mắt đi, cũng tập trung tinh thần, lặng lẽ điều động lực không gian đã thành thạo từ lâu.
...
Một giờ sau, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ.
Nhân lúc mấy người Sở Thiên đang đăng ký, Thẩm Chi Hủ gọi hổ trắng nhỏ ở đằng sau: “Ngao Ngao à, sắp đến lượt chúng ta rồi.”
“Đã tới rồi!”
Lời vừa dứt, Kiều Nghệ thu lại dị năng.
Chẳng bao lâu sau, cô leo lên ghế phụ lái, nhìn Sở Thiên đang đăng ký: “Người đẹp ốm yếu, tôi cần đăng ký dị năng không?”
“Không cần.” Nói xong, Thẩm Chi Hủ nhớ tới cây non mini: “Tiểu Thụ, mi nhớ cải trang thành cây non bình thường đó, biết chưa?”
[Biết rồi.]
Nó đáp lại, sau đó quấn lấy chậu hoa nhỏ của mình nhét vào ba lô của hổ trắng nhỏ. Bản thân cũng chậm rãi di chuyển qua rồi cắm rễ vào trong chậu hoa, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
“Chúng ta xuống xe thôi.”
Thấy Sở Thiên đã đăng ký xong, Thẩm Chi Hủ và Kiều Nghệ xuống xe, tất nhiên hổ mẹ cũng xuống xe theo.
Mọi người trông thấy hổ trắng lớn thông minh xinh đẹp như vậy, xung quanh liên tục vang lên những tiếng hít hà.
Nhân viên đăng ký cũng giật mình sửng sốt, có điều anh ta cũng là một người thấy nhiều hiểu rộng liền nhanh chóng phản ứng lại, bảo đoàn người Thẩm Chi Hủ đăng ký mỗi người đã thức tỉnh dị năng gì.
Thẩm Chi Hủ đăng ký bản thân là dị năng giả không gian, Đại Bạch là động vật biến dị hệ băng.
Đăng ký xong xuôi, bọn họ đi kiểm tra cơ thể.
Hơn mười phút sau, rốt cuộc bọn họ cũng đã vào được căn cứ Đông Nam.
Sở Thiên đã mang theo người đợi bọn họ.
“Ngụy Nhuận nói Cố Hựu Kỳ thuê một căn biệt thự lớn, cậu ta sẽ dẫn chúng ta qua đó.”
“... Biệt thự lớn?” Thẩm Chi Hủ cười mà như không cười: “Người này giàu có như vậy từ lúc nào thế?”
Sở Thiên tất nhiên cũng nhớ lại chuyện nợ nần chồng chất của anh ta, không nhịn được có chút xấu hổ.
Gã không tiếp lời, anh cũng chẳng thèm để ý, mà nhìn lướt qua Ngụy Nhuận.
“Đi thôi.”
Ngụy Nhuận vừa dẫn bọn họ đến biệt thự lớn, vừa thông báo về tình hình của căn cứ Đông Nam.
Căn cứ Đông Nam có diện tích rất lớn, chia thành rất nhiều khu vực. Trong đó, khu A là khu vực làm việc của các lãnh đạo căn cứ, đồng thời cũng bao gồm khu vực nghiên cứu. Khu B bao gồm nhà ăn, khu giao dịch, phòng chữa trị và đại sảnh nhiệm vụ. Khu C là khu nhà ở, nơi này chẳng phân biệt được dị năng giả và người bình thường. Khu D là khu trồng trọt.
Nhờ sự giới thiệu của Ngụy Nhuận, bọn họ đã nhanh chóng đến biệt thự lớn.
Mọi người nhìn căn biệt thự lớn vừa khí thế vừa rộng rãi này, đừng nói Sở Thiên bất ngờ, ngay cả Kiều Nghệ cũng trợn tròn mắt.
Biệt thự lớn như này...
Tiền thuê chắc chắn rất đắt đúng không?
Thế thì vấn đề xuất hiện rồi... Cố Hựu Kỳ lấy tinh hạch từ đâu ra?
(Cố Hựu Kỳ: Cóc nhái nghèo kiết xác.jpg)
Mấy người Kiều Nghệ mang theo thắc mắc này tiến vào căn biệt thự lớn.
Không khéo chính là Cố Hựu Kỳ cũng không ở trong biệt thự, bọn họ nhờ Tiểu Vương đóng giữ đây phân chia phòng ngủ cho từng người.
Sở Thiên lựa chọn phòng ở bên cạnh Thẩm Chi Hủ, trông thấy Kiều Nghệ cũng muốn dẫn hổ trắng lớn bước bào, gã bỗng nhiên nói: “Nơi này nhiều phòng, Tiểu Nghệ à, em vẫn muốn ngủ chung với Thẩm Chi Hủ sao?”
“Hả...?”
Kiều Nghệ ngẩn ra một lúc, hoàn toàn không ngờ tới điều này. Bởi vì cô đã quen ở chung một phòng với Người đẹp ốm yếu, cho dù bây giờ đã biến thành người, không thể nằm cùng giường cũng ở cùng một phòng. Hiện tại việc này bị Sở Thiên chỉ ra, cô có chút không biết phải làm sao.
Thẩm Chi Hủ mím chặt môi, ánh mắt nhìn sang Sở Thiên hết sức bất thiện.
Gã nhìn thấy tất cả, nhưng vẫn đối diện với ánh mắt lạnh lẽo không có ý tốt của anh mà tiếp lời: “Tiểu Nghệ, em đã là một cô gái, trong tình huống điều kiện cho phép, có thể ở một mình một căn phòng rồi.”
(Sở Thiên: Che giấu công danh, mỉm cười.jpg
Thẩm Chi Hủ: Cút.)