Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 291
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:29:01
Lượt xem: 180
“Đúng rồi, anh và người này có quan hệ thế nào? Có thể nói với chúng tôi một chút không?”
“Tất nhiên.” Cố Hựu Kỳ vốn định nói chuyện này với bọn họ, chỉ có điều đánh hơi được mùi thơm của đồ ăn bèn nuốt nước miếng. Bây giờ anh ta cũng là người có tiền rồi, thỉnh thoảng hưởng thụ một chút hẳn không thành vấn đề nhỉ?
Nghĩ đến đây, anh ta lên tiếng: “Anh có thể ăn chùa không? Anh có tinh hạch rồi!”
Lời vừa mới thốt ra, Cố Hựu Kỳ đã thấy Kiều Nghệ lắc lắc đầu. Anh ta vốn tưởng rằng cô không đồng ý, nhưng sau khi nghe câu nói tiếp theo của cô, lập tức vui như mở cờ trong bụng.
“Anh không cần đưa tinh hạch đâu, tiền cơm bù cho tiền thuê phòng.”
“Được! Được! Được!”
Cố Hựu Kỳ cuối cùng cũng thoải mái ăn đến no nê.
Đợi thu dọn xong tàn cuộc, anh ta trả số tinh hạch còn nợ cho Thẩm Chi Hủ, đốt giấy nợ thành tro bụi xong mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Không bao lâu sau, bọn họ lên phòng sách ở lầu hai, còn gọi Sở Thiên ở trong phòng lên.
Người vừa đủ cả, Cố Hựu Kỳ đã không kịp chờ đợi mà lên tiếng: “Tôi nghe nói buổi chiều mọi người đã đến đây, thế nào, đã hiểu tình hình hiện tại của căn cứ Đông Nam chưa?”
Nhưng mà bọn họ chưa kịp trả lời, anh ta lại vội vội vàng vàng nói: “Bây giờ căn cứ Đông Nam có ba vị căn cứ trưởng, một vị trong đó tên là Trần Hiển Triều, lớn lên cùng khu nhà với tôi, quan hệ cũng không tệ lắm.”
Nghe thấy việc này, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ đều nhìn anh ta với vẻ kỳ quái.
Cố Hựu Kỳ chú ý đến điều này ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó giả vờ như không nhìn thấy, tiếp lời: “Có điều nói là căn cứ trưởng, hiện giờ tình cảnh của anh ấy cũng không dễ chịu gì.”
“Nghĩa là sao?”
“Trừ Trần Hiển Triều ra còn có hai vị căn cứ trưởng nữa, theo thứ tự là Vân Đào và Thư Nguyệt. Vân Đào và Trần Hiển Triều không hợp nhau, hơn nữa gã ta qua lại thân thiết với người của sở nghiên cứu. Trước khi tôi đến căn cứ Đông Nam, đối phương vẫn luôn chèn ép người dưới trướng Trần Hiển Triều. Về phần Thư Nguyệt, cô ta vốn là trung lập, thờ ơ ngồi ngoài quan sát, bây giờ thấy Vân Đào có thế lực lớn, mơ hồ có ý định nương nhờ gã ta...”
Cố Hựu Kỳ nói xong chuyện này, đám người Kiều Nghệ đã hiểu ý của anh ta.
“Sở nghiên cứu...” Cô lẩm bẩm: “Có phải Vân Đào này cũng là tay sai của sở nghiên cứu không?”
“Không biết.” Anh ta lắc lắc đầu: “Trần Hiển Triều cũng có sắp xếp nằm vùng trong sở nghiên cứu, nhưng bọn họ cũng chỉ làm công việc vòng ngoài, trung tâm gì đó thì đừng mơ.”
Cố Hựu Kỳ dứt lời, bĩu môi.
“Anh không nói chuyện của sở nghiên cứu với bọn họ à?”
“Tôi nói rồi.”
“Trần Hiển Triều phản ứng như thế nào?”
Vẻ mặt của Thẩm Chi Hủ khá tốt, ngược lại Sở Thiên đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Ban đầu anh ấy không thể tin nổi, vẫn là tôi thuyết phục mãi mới khiến anh ấy nửa tin nửa ngờ.” Cố Hựu Kỳ nói đến đây, chân mày nhíu thật chặt, vô thức nhìn về phía Kiều Nghệ: “Thật ra có một cách làm cho Trần Hiển Triều hoàn toàn tin tưởng, đó chính là tiết lộ rất cả mọi chuyện này trước mặt anh ấy, để anh ấy tận mắt chứng kiến đám người của sở nghiên cứu kia táng tận lương tâm đến mức nào!”
“Tôi có thể hiểu được những gì anh nói, thế nhưng anh nhìn Kiều Nghệ là cái quái gì hả?” Sở Thiên nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày, không hiểu tại sao Cố Hựu Kỳ lại nhìn Kiều Nghệ, giống như anh ta đang có ý ám chỉ.
“À, quên mất anh không biết. Lúc đầu chúng tôi có thể lật đổ cứ điểm của sở nghiên cứu trong căn cứ Hoài Long đều là nhờ dị năng của Tiểu Nghệ.” Mặc dù không biết đó là dị năng gì, nhưng anh ta làm thế nào cũng không quên được. Đây chính là một dị năng hết sức có ích mà, nếu như lần này có Kiều Nghệ ra tay, còn cần lo lắng Trần Hiển Triều không tin bọn họ ư?
“Cái gì?” Sở Thiên không dám tin, gã bất chợt quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-291.html.]
Kiều Nghệ mỉm cười với gã, suy nghĩ một lúc, lần đầu tiên thả dị năng của mình ra trước mặt Sở Thiên. Tuy nhiên cô không thả tấm chắn ra, mà là dùng áo giáp dị năng vô hình bao quanh thân thể của mình.
Cứ như vậy, Kiều Nghệ biến mất ngay trước mắt mọi người.
“Đây... Đây là cái gì?” Sở Thiên dụi dụi mắt, vị trí Kiều Nghệ đứng ban đầu vẫn trống trơn. Bỗng dưng gã nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt kinh ngạc phai đi một chút: “Là dị năng tàng hình sao?”
“Tạm thời có thể nói là như thế.”
Người đáp lại gã chính là Kiều Nghệ, cô vừa nói chuyện, bóng người cũng hiện ra.
“Tạm thời? Có ý gì?” Chân mày vốn đã giãn ra của Sở Thiên lại nhíu chặt.
Cô khẽ mỉm cười, thả tấm chắn ra bao phủ lấy Người đẹp ốm yếu ở bên trong.
“Cái này???” Gã thật sự trợn tròn mắt, hôm nay năng lực Kiều Nghệ thể hiện đủ để khiến gã khiếp sợ. Chẳng trách Thẩm Chi Hủ lại yên tâm để cô dẫn hổ trắng lớn ra ngoài.
“À, tôi có thể mang theo người khác cùng tàng hình nữa.”
Tất nhiên không chỉ thế này thôi, tấm chắn của cô còn có thể phòng ngự công kích bên ngoài!
Có điều thấy dáng vẻ sắp bị dọa đến sụp đổ này của Sở Thiên, cô cũng không muốn nói ra để kích thích gã.
“Thấy chưa, dị năng của Tiểu Nghệ rất có tác dụng rất lớn!” Cố Hựu Kỳ hài lòng nhìn bộ dạng này của Sở Thiên, chỉ riêng điều này đã khiến gã bất ngờ vậy rồi. Nếu để gã biết Kiều Nghệ không phải là người, có phải gã sẽ sợ đến phát bệnh tim không nhỉ?
Nghĩ đến đây, Cố Hựu Kỳ mỉm cười một cách tà ác.
“Vậy tôi cũng sẽ đi cùng để thăm dò sở nghiên cứu lần này.” Sở Thiên phải mất một thời gian ngắn mới hiểu tác dụng then chốt mà sự hiện diện của Kiều Nghệ mang lại. Nhưng nói cho cùng gã vẫn không yên tâm, muốn đi theo bảo vệ cô.
“Tôi cũng đi!”
“Không cần.”
Âm thanh của Cố Hựu Kỳ và Thẩm Chi Hủ đồng thời vang lên.
“Tại sao?” Anh ta khó hiểu nhìn Thẩm Chi Hủ.
“Tôi và Ngao Ngao đi là được rồi.”
Cứ điểm của sở nghiên cứu ở căn cứ Đông Nam cũng không phải là cái loại cứ điểm cỡ nhỏ ở căn cứ Hoài Long kia. Theo hiểu biết của anh, cấp bậc dị năng giả trong đó đều là cấp 6, thậm chí còn có sự tồn tại của dị năng giả hệ tinh thần. Nếu bọn họ có quá nhiều người đi theo, anh sợ sẽ bị người của sở nghiên cứu phát hiện.
Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ có ý muốn nói gì đó, chẳng qua thấy vẻ mặt không cho chõ mõm vào của Thẩm Chi Hủ, hai người chỉ có thể ngậm miệng lại.
“Đúng rồi, Cố Hựu Kỳ, anh bảo Trần Hiển Triều điều tra xem cấp dưới của anh ta và của Thư Nguyệt có ai từng mất tích hay không?”
Cố Hựu Kỳ nghe nói thế, nghĩ đến những gì bản thân và Nhan Dục Chương đã gặp phải, đôi mắt thoáng cái sáng lấp lánh: “Ý anh là... Đám người kia của sở nghiên cứu đã duỗi tay đến chỗ Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt hả?”
“Không loại trừ khả năng này.” Thẩm Chi Hủ vân vê ngón tay: “Chẳng phải anh nói Thư Nguyệt có ý nương nhờ Vân Đào sao? Vậy thì cắt đứt suy nghĩ của cô ta thôi.”
“Nói rất đúng! Vậy thì chúng ta sẽ có nhiều trợ lực hơn!” Cố Hựu Kỳ nhớ lại tất cả mọi thứ đã trông thấy ở khu nghiên cứu dưới lòng đất ở căn cứ Hoài Long, mỉm cười lạnh lẽo.
Sở Thiên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, gã rợn cả tóc gáy, đồng thời cũng càng cảnh giác hơn với sở nghiên cứu.
“Tiểu Nghệ, đến lúc đó hai người lẻn vào, nhớ dùng điện thoại di động quay lại tội ác của bọn họ! Có video rồi, tôi không tin Trần Hiển Triều sẽ không tin!” Cố Hựu Kỳ không quên dặn dò.
“Biết rồi.” Kiều Nghệ tất nhiên biết đạo lý này, cũng may lúc trước cô và Người đẹp ốm yếu đã thu gom được rất nhiều điện thoại di động, chỉ cần sạc đầy pin là có thể dùng.