Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 294
Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:29:56
Lượt xem: 177
Trong phòng của cô, hổ mẹ chờ đã lâu.
Ngay khi bọn họ sử dụng dịch chuyển không gian trở về, nó lập tức cảm nhận được khí tức của nhóc con, nhưng đợi một lúc lâu nó cũng không chờ được con mình về phòng. Đây là lần nó tách khỏi nhóc con lâu như vậy ngoại trừ lúc đi săn, cho nên trong lòng hổ mẹ đã vô cùng nóng nảy. Nếu không phải hổ mẹ biết lúc này đã là đêm khuya, không tiện kinh động đến những người khác thì nó đã mở cửa, đi phá cửa phòng thú hai chân Thẩm Chi Hủ kia ra rồi.
“Rống!” Bé con, con thế nào?
Khoảnh khắc nhìn thấy nhóc con bình yên vô sự kia, lòng dạ lo lắng của hổ mẹ tan biến đi không ít, lại không ngửi thấy bất kỳ mùi m.á.u tanh nào từ trên người cô, nó càng yên tâm hơn. Nhưng khi nó trông thấy gò má đỏ ửng của nhóc con, chót đuôi theo bản năng vung vẫy mấy lần, ân cần hỏi han.
Kiều Nghệ nghe không hiểu ý nghĩa bao hàm trong tiếng gào dịu dàng của hổ mẹ, nhưng cô vẫn ôm lấy cổ hổ mẹ, gò má vùi vào bộ lông cứng rắn của bà ấy. Gò má nóng lên nhờ vậy mới cảm giác được xoa dịu đi rất nhiều.
“Mama ơi, Người đẹp ốm yếu thật là đẹp mắt mà.” Kiều Nghệ nhỏ giọng đánh giá.
Hổ mẹ có thính giác cực kỳ tốt nghe thấy rõ ràng, bởi vì cạn lời nên râu của nó cũng khe khẽ run rẩy mấy lần.
“Rống!” Vậy đẹp mắt thì sao? Thú hai chân kia cũng chẳng có bộ lông xinh đẹp!
Hổ mẹ theo bản năng phản bác, nhưng sau khi nhận ra hiện tại nhóc con cũng đang ở hình dạng của thú hai chân, nó khựng lại rồi bất đắc dĩ bổ sung thêm một câu.
“Rống!” Nếu nói xinh đẹp thì cũng là bé con xinh đẹp.
Ừm, nó không chê nhóc con không có bộ lông đẹp đâu.
Thế giới của thú hai chân chẳng phải có câu nói, mẹ không chê con xấu sao!
Kiều Nghệ chớp chớp mắt, cho rằng tiếng gào của hổ mẹ là đang đáp lại mình, nhiệt độ trên mặt vốn đã biến mất lại tăng cao hơn một chút.
“Ừm, mama cũng cảm thấy Người đẹp ốm yếu đẹp đúng chứ?”
Hổ mẹ: “...”
Rống, cuối cùng nó cũng hiểu thú hai chân nói “ông nói gà bà nói vịt” là có ý gì rồi, bây giờ nó và nhóc con chính là mẹ nói gà con nói vịt!
Đáng tiếc Kiều Nghệ còn đang đắm chìm trong sắc đẹp của Thẩm Chi Hủ, không hề phát hiện ra sự khác thường của mama nhà mình. Nhưng chẳng mấy chốc, cô nghĩ đến điều gì đó, tức giận kể ra những gì bản thân đã nghe và trông thấy ở trong sở nghiên cứu tối nay. Cuối cùng cô còn sờ bộ lông được chăm sóc bóng loáng mềm mượt kia của hổ mẹ: “Mama ơi, hổ đi ra khỏi nhà cũng phải bảo vệ tốt cho bản thân nha.”
Mama của cô xinh đẹp như vậy, không chừng sẽ bị những tên khốn kiếp kia của sở nghiên cứu để mắt tới!
Đúng rồi, còn có cây non mini nữa!
Cô đột nhiên nhìn về phía cây non mini đang cải trang thành cây nhỏ bình thường trên bàn trà nhỏ, liên tục dặn dò: “Tiểu Thụ, mày cũng vậy, mặc dù tao không thấy sự hiện diện của thực vật biến dị ở trong sở nghiên cứu, nhưng nói không chừng bọn họ phát hiện ra mày có linh trí sẽ nảy sinh hứng thú tràn trề với mày đó!”
Sợ cây non mini không để ý, Kiều Nghệ còn bổ sung thêm như đang kể chuyện kinh dị: “Tao nhìn thấy quái vật cải tạo từ người và thú trong phòng thí nghiệm, Tiểu Thụ mày có thể không biết cải tạo nhân thú là cái gì. Tao nói cho mày biết, chính là ví dụ một người vốn là con người, nhưng bị những kẻ trong sở nghiên cứu c.h.é.m đứt nửa người dưới, sau đó ghép thân thể của động vật biến dị vào... Nếu như mày không muốn một ngày nào đó tỉnh lại, trên người có thêm bộ phận không thuộc về mình, thế thì mày phải kiềm chế một chút.”
Quả nhiên, lời nói này đã hù dọa cây non mini không biết sự hiểm các của sở nghiên cứu, lá cây xanh biếc ướt át cũng run lên bởi vì sợ hãi.
“Mày phải ngụy trang thành cây nhỏ bình thường thật cẩn thận, biết chưa?”
[Tôi biết rồi.]
Để nhấn mạnh bản thân thật sự biết rồi, ba chữ cây non mini viết ra kia đặc biệt lớn.
Kiều Nghệ hài lòng, giờ phút này do thức đêm nên cơn buồn ngủ từ từ dâng lên. Cô gắng gượng rửa mặt, thay quần áo sạch sẽ xong liền nằm trên giường.
Hổ mẹ từ từ tiến đến, chen vào dưới cánh tay của nhóc con.
Kiều Nghệ hơi hé mắt, ôm chặt lấy hổ mẹ đang cọ tới, chẳng bao lâu sau cô đã chìm vào giấc mơ đẹp.
...
“Á...!!!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-294.html.]
Kiều Nghệ vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng hét chói tai thảm thiết, cô sợ đến nỗi tóc cũng sắp dựng đứng lên, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh, lại trông thấy một đám người bị nhốt trong phòng giam của sở nghiên cứu. Trên cổ những người đó đều mang thiết bị ức chế dị năng, người hét lên thê thảm cũng là bởi vì sử dụng dị năng mà bị thiết bị ức chế dị năng giật điện.
Lúc này đây, anh ta ngã xuống đất, thân hình gầy gò còn khẽ co giật.
Một màn này khiến Kiều Nghệ bắt đầu nghi ngờ đời người, không phải cô đang ngủ à? Sao lại xuất hiện trong phòng giam của sở nghiên cứu chứ?
Cô bỗng nhiên sờ lên cổ mình, không sờ được thiết bị ức chế dị năng giống như vòng cổ mới thở phào nhẹ nhõm. Khóe mắt cũng vô tình liếc thấy một bóng người quen thuộc, cô lập tức cứng ngắc ngay tại chỗ.
Đó là?
Trái tim của Kiều Nghệ không nhịn được tăng nhanh tốc độ, cô nhanh chóng nhìn sang, sau khi nhìn thấy rõ ràng gương mặt của bóng dáng quen thuộc đó, con ngươi co rụt lại.
“Người đẹp ốm yếu?”
Cô khẽ gọi một tiếng, nhưng không ai trong phòng giam nghe thấy giọng nói của cô.
Hơi thở của Kiều Nghệ vô thức chậm lại, từ từ tiến về phía Thẩm Chi Hủ.
Cô sẽ không nhận nhầm, cho dù người này có thân thể gầy gò, mặt mũi tiều tụy, cằm còn mọc ra một ít râu. Vào lúc này, người luôn thích sạch sẽ như anh lại trông có chút bẩn thỉu, nhưng cô biết, đây chính là Người đẹp ốm yếu đã cưng chiều mình thật lâu.
Sao lại thế được?
Sao Người đẹp ốm yếu lại biến thành như vậy?
Đôi mắt màu xanh nhạt của Kiều Nghệ dâng lên một tầng nước mắt, giờ phút này cô đã đi tới trước mặt Thẩm Chi Hủ tiều tụy đến không chịu nổi. Thế nhưng anh giống như không nhìn thấy cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hai tay mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Người đẹp ốm yếu ơi...” Cô ngập ngừng lên tiếng, trong giọng nói còn có từng tua run rẩy nghẹn ngào.
Thẩm Chi Hủ không có bất kỳ phản ứng nào, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm nhưng lại sáng như ngôi sao vào ngày thường kia đã mất đi ánh sáng, chỉ còn lại vẻ âm trầm dày đặc khó tả.
Kiều Nghệ hít hít mũi, đưa tay lên muốn sờ vào gò má anh, nhưng lại nhận ra tay mình xuyên qua mặt của anh.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Cô sợ hãi không thôi, vội vàng quan sát hai tay mình, bấy giờ mới phát hiện thân thể của bản thân lại là bán trong suốt.
Cái này...?
Chẳng lẽ đây là giấc mơ của mình?
Kiều Nghệ còn chưa kịp suy xét ra nguyên do, tiếng bước chân lộp bộp lộp bộp đã kéo mạch suy nghĩ của cô lại.
Cô lách mình trốn sau lưng Người đẹp ốm yếu, cảnh giác nhìn ra bên ngoài phòng giam.
Cũng không lâu lắm, tiếng bước chân đến gần, mấy người đàn ông to con khoác áo blouse trắng đi tới.
Cửa phòng giam bị bọn họ mở ra, người khoác áo blouse trắng dẫn đầu tiến đến.
“Từ số 1 đến số 5 đi theo tôi.”
Âm thanh lạnh như băng của người đàn ông vừa dứt, Kiều Nghệ thấy Người đẹp ốm yếu trước mặt mình nhúc nhích, anh đứng lên theo bốn người đàn ông xa lạ khác.
Thẩm Chi Hủ là một trong những người mang số 1 đến 5 đó!
Khi cô nhận ra điều này, anh đã đi theo mấy người khoác áo blouse trắng ra khỏi phòng giam.
Kiều Nghệ lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo bọn họ.
Bởi vì không có người nào nhận ra sự tồn tại của cô, cho nên cô đã đi theo bọn họ đến một phòng thí nghiệm.
Đó là một phòng thí nghiệm được trang bị đầy đủ lại hết sức rộng lớn, trong đó còn có đặt mấy cái bàn mổ.