Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 30
Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:22:45
Lượt xem: 284
Mãi đến khi cô cảm thấy được rồi, Kiều Nghệ mới vội vàng chạy đến chỗ dòng suối, thu lại dị năng, thân thể mũm mĩm toàn thịt chìm xuống, cảm nhận suối nước trong mát nhẹ nhàng cọ rửa thân thể của cô, sau đó tỉ mỉ rửa móng tay. Lúc ấy Kiều Nghệ mới cảm thấy mình như sống lại.
Kiều Nghệ ngâm trong nước tầm nửa tiếng, cái bụng xẹp lép bắt đầu kêu vang ục ục”. Cô vội vàng đứng lên, vẫy khô thân thể, chuẩn bị đi săn.
Bây giờ hình thể của cô nhỏ nhắn, con mồi có thể chọn chỉ có mấy con mồi cỡ nhỏ như gà rừng, thỏ rừng, cũng may là sức ăn của cô không lớn như mẹ hổ, bình thường ăn một con đã thấy no căng, đến khi cô lớn hơn một chút, cô sẽ có thể đi săn con mồi cỡ lớn giống mẹ hổ.
Hi vọng đến lúc ấy, con mồi cỡ lớn đầu tiên cô săn thành công sẽ cho mẹ hổ ăn đầu tiên, chia sẻ với nó thành công và niềm vui của cô.
...
Trong một nhà dân cũ nát, có bảy tám người ngồi vây quanh đống lửa, hai mắt nhìn nồi sắt treo trên đống lửa không chớp, ngửi được mùi thịt, nước bọt không ngừng chảy ra.
"Giai Âm, xong chưa? Có thể ăn chưa?" Người chủ động lên tiếng là một chàng trai có khuôn mặt non nớt, cậu ta trông mong nhìn qua cô gái trẻ tuổi ở cạnh nồi sắt hầm thịt, sốt ruột hỏi thăm.
Cô gái được gọi là Giai Âm nhẹ nhàng lườm chàng trai một cái, trên gương mặt thanh tú nhếch lên ý cười nhợt nhạt: "Chờ một chút, cũng sắp được rồi."
"Ừ."
"Tay nghề của Giai Âm giỏi thật, thật sự rất thơm !" Người khen ngợi là một người đàn ông trung niên hơi mập mạp.
Dư Giai Âm nghe vậy, ngượng ngùng cười nói: "Nào có, phải nói là mấy người anh Trương quá giỏi mới đúng, nếu không nhờ các anh ấy bắt được một con thỏ, thì sao hôm nay chúng ta có thịt để ăn chứ?"
Người đàn ông trung niên được gọi là anh Trương nghe xong, toàn thân đều vui vẻ, cảm thấy con nhóc này biết làm người hơn chị họ của nó nhiều.
Sau khi hầm xong thịt thỏ, Dư Giai Âm chia đều thịt thỏ cho người trong đội, chia xong thì còn lại hai bát, theo thứ tự là của cô ta và Trình Dao.
"Mọi người ăn trước đi, tôi mang qua cho chị Dao Dao."
Chàng trai hỏi chuyện lúc đầu nghe vậy, không kiên nhẫn nhíu chặt lông mày: "Giai Âm, sao chị phải đưa qua cho chị ta? Chị ta không tự biết xuống đây ăn sao?"
Chàng trai này không thích dáng vẻ lạnh như băng của Trình Dao, luôn cảm thấy dáng vẻ của nàng cao cao tại thượng, không đáng yêu thân thiện như em họ Dư Giai Âm chút nào.
"Kính Nguyên, đừng nói như vậy, mấy ngày chị Dao Dao hẳn đã mệt mỏi rồi, tôi đưa qua cho chị ấy cũng không sao.” Dư Giai Âm không đồng tình, trừng mắt nhìn chàng trai một chút, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, nghĩ thầm thời gian này cũng không phí công, hiện giờ những người này đều thân thiết với cô ta rồi.
Đàm Kính Nguyên bĩu môi, nói thầm một tiếng: "Chị là người quá tốt."
Cũng chỉ có Trình Dao mắt mù mới không thấy em họ Dư Giai Âm của cô ta tốt thôi.
Dư Giai Âm nghe thấy nhưng lại tỏ vẻ như không nghe thấy, bưng thịt thỏ hầm nóng hổi lên tầng, trên đường đi lại bị Lâm Tuấn Thanh ngăn lại.
"Giai Âm, không bằng để anh mang lên cho?"
Ánh mắt dịu dàng của Lâm Tuấn Thanh rơi vào trên người Dư Giai Âm, khiến trong lòng cô ta trở nên kích động, nhưng nghĩ tới việc Lâm Tuấn Thanh để ý đến Trình Dao nhiều hơn, ghen ghét giống như con kiến gặm cắn trái tim của cô ta, bên ngoài không lộ ra chút nào, nở nụ cười ôn hòa.
"Anh Tuấn Thanh, để em đi đi, em cảm thấy hình như chị Dao Dao vẫn còn đang giận em." Dư Giai Âm hơi buồn rầu cắn môi: "Có lẽ em thật sự đã làm sai rồi, em đi đưa thịt thỏ cho chị Dao Dao, tiện thể nói xin lỗi với chị ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-30.html.]
"Giai Âm đừng nghĩ lung tung, em làm vậy cũng vì muốn tốt cho Dao Dao thôi." Lâm Tuấn Thanh không nỡ nhìn con gái mang theo vẻ đáng thương như vậy trước mặt mình, vội vàng an ủi: "Em cũng đừng buồn quá, có lẽ do tận thế đột nhiên đến, áp lực trên người Dao Dao quá lớn, cho nên mới…"
Lâm Tuấn Thanh muốn nói lại thôi, Dư Giai Âm hiểu ý của anh ta, nhưng cô ta không cảm thấy Trình Dao có thể có áp lực gì.
Từ thời kỳ đầu của tận thế, chị ta đã thức tỉnh dị năng hệ mộc, trở thành dị năng giả người người ghen tị, trước đó, người trong đội ngũ hầu như đều tâng bốc chị ta, cho nên chị ta thì có áp lực gì chứ?
Chỉ có mình, mang danh em họ Trình Dao, những người có sức chiến đấu hơi mạnh trong đội ngũ đều chướng mắt mình, đều cho rằng mình là đồ vướng víu! Nếu không phải mình khúm núm, nhân nhượng trong đội ngũ, thì sao bọn họ có thể để mình vào mắt?
Càng nghĩ, trong lòng Dư Giai Âm càng thấy không thoải mái, căm hận thế giới này bất công, nếu Trình Dao có thể thức tỉnh dị năng, vì sao cô ta lại không thể?
Hô hấp của Dư Giai Âm nặng nề, tay bưng bát nắm quá chặt.
Có lẽ phát hiện Dư Giai Âm không ổn lắm, Lâm Tuấn Thanh lo lắng gọi cô ta: "Giai Âm? Giai Âm, em sao thế?"
"Không có, không có gì." Dư Giai Âm lấy lại tinh thần, vội vàng đè nén cảm xúc cuồn cuộn của mình, tiếp tục cười cười: "Anh Tuấn Thanh nói đúng, có lẽ chị Dao Dao chịu áp lực quá lớn, em sẽ không so đo với chị ấy. Được rồi, em phải mang thịt thỏ cho chị Dao Dao, nếu để nguội mất thì ăn không ngon nữa."
Vừa dứt lời, Dư Giai Âm không đợi Lâm Tuấn Thanh phản ứng lại, bưng bát lên tầng, Lâm Tuấn Thanh đứng ở sau lưng nhìn biểu hiện của cô ta, biểu tình trên mặt thay đổi liên tục.
Lúc Dư Giai Âm đi đến cửa phòng Trình Dao thì đã điều chỉnh lại cảm xúc, cô ta hít một hơi thật sâu, cười ngọt ngào như mọi khi.
"Cốc cốc…"
Trong phòng, Trình Dao ngồi trên giường giơ cánh tay lên, nhìn dây leo màu xanh to bằng ngón tay quấn quanh trên cánh tay nghe thấy động tĩnh, đưa mắt nhìn về phía cửa, mà dây leo quấn quanh trên cánh tay nàng cũng theo động tác của chủ nhân mà xoay đầu về phía cửa.
Trình Dao sờ dây leo, không thu lại dị năng, cứ tùy ý để dây leo do dị năng hệ mộc ngưng tụ ra quấn quanh ở trên cánh tay, xuống giường đi mở cửa, nhìn thấy người đứng ở cửa là Dư Giai Âm, hơi nhướng mày.
"Chị Dao Dao, đây là thịt thỏ do mấy người anh Trương bắt được, em mang lên cho chị." Dư Giai Âm ngọt ngào nói, khóe mắt tại liếc về phía dây leo quấn quanh cánh tay Trình Dao, nụ cười hơi cứng lại.
Trình Dao thấy thay đổi nhỏ xíu trong biểu cảm của Dư Giai Âm, âm thầm nhìn lướt qua cánh tay của mình.
Kiếp trước cho đến khi qua đời, nàng cũng không hiểu vì sao cô em họ mà mình yêu thương nhất và thanh mai trúc mã nhiều năm Lâm Tuấn Thanh lại liên hợp với đám vô sỉ kia, mưu tính không gian của mình.
Bây giờ, sau khi sống lại, nàng mới hiểu Dư Giai Âm đã sớm thầm mến Lâm Tuấn Thanh nhiều năm, hận nàng có quan hệ thân mật với Lâm Tuấn Thanh, và... Cô ta ghen ghét việc nàng sở hữu dị năng.
Xem ra, kiếp trước nàng thật sự bị tình thân che mờ đôi mắt rồi, ngay cả việc đối phương có tâm tư đố kỵ rõ ràng như vậy mà cũng không phát hiện, khó trách bọn họ lại có ý đồ với nàng.
"Không cần, tôi không đói, mọi người ăn đi." Trình Dao thẳng thừng từ chối.
"Như vậy sao được? Tất cả mọi người đều có phần." Dư Giai Âm chu môi, bất mãn trừng mắt với nàng.
"Vậy cô ăn hai phần đi." Trình Dao biết người trong tiểu đội đều đã bị Dư Giai Âm tẩy não, đều không ưa nàng, nếu đã vậy, sao nàng phải ăn đồ của họ khiến cho người ta càng thêm ghét chứ?
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Trình Dao hiện vẻ mỉa mai.
Trình Dao không biết vì sao Dư Giai Âm lại làm như vậy. Nhưng nàng muốn biết, không có nàng che chở, ngoại trừ Lâm Tuấn Thanh, những người khác trong tiểu đội có thể kéo cô ta lên trong lúc nguy hiểm không? Hoặc là, sau khi Dư Giai Âm đến căn cứ Hoài Long, còn có thể sống thoải mái như đời trước nữa hay không?
Nàng, thật sự rất tò mò.