Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 304

Cập nhật lúc: 2024-08-15 17:32:57
Lượt xem: 167

Nào ngờ anh ta hưng phấn đến mặt mày hồng hào, lại chẳng nói năng gì.

Kiều Nghệ: “...”

Đúng là nhóc con xinh đẹp cạn lời.

“Cốc cốc...”

Tiếng gõ cửa vang lên không đúng lúc, Cố Hựu Kỳ ở gần nhất cười ha hả đi mở cửa, vừa thấy là Nhan Dục Chương, nụ cười trên mặt anh ta thu lại mấy phần.

“Đại ca, em đã gọi Trần Hiển Triều và Thư Nguyệt đến rồi, bây giờ hai người đó đang chờ ở phòng sách.”

“Tôi biết rồi, cậu đi trước đi.”

“Vâng.”

Nhan Dục Chương rời đi rồi, Cố Hựu Kỳ trở nên nghiêm túc: “Trần Tống, dì út cậu đến rồi, có muốn đi cùng tôi qua đó không?”

“Tất nhiên là muốn rồi!” Trần Tống vội vàng bò dậy khỏi giường, bởi vì vẫn chưa thể quen với cái đuôi của mình mà suýt chút nữa ngã xuống. Vẫn nhờ Sở Thiên ở bên cạnh phản ứng kịp thời, đỡ lấy người.

“Anh em, cảm ơn anh.”

Đối mặt với mặt mày sáng rỡ hớn hở của cậu ta, trong lòng Sở Thiên cảm thấy phức tạp.

Sau khi gặp phải trắc trở mang tính hủy hoại này, tâm trạng của Trần Tống vẫn ổn như vậy thì đúng là hiếm có, nếu như là gã... Chưa chắc có thể giữ được tâm lý tốt như này.

“Được, bây giờ cậu đi qua đó với tôi.” Cố Hựu Kỳ nói xong, nhìn về phía Sở Thiên: “Sở Thiên à, anh trông chừng Hà Nguyệt Liên trước đi, nhất định phải canh chừng kỹ cô ta đấy.”

“Biết rồi.” Gã tức giận đáp trả.

“Tôi và Người đẹp ốm yếu về chỗ tôi ở trước, tôi có chuyện muốn nói với anh ấy!” Kiều Nghệ sợ anh ta sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ, lập tức mở miệng phủ đầu người trước.

“... Được.” Cơ mặt Cố Hựu Kỳ giật giật, thật ra anh ta cũng không định sắp xếp nhiệm vụ khác cho Thẩm Chi Hủ.

Ngược lại Thẩm Chi Hủ ngạc nhiên liếc nhìn hổ trắng nhỏ.

Em ấy muốn nói gì với mình đây?

Anh ôm thắc mắc này, đi theo Kiều Nghệ trở về phòng.

Sau lưng hai người, Sở Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của cô với ánh mắt phức tạp.

Cố Hựu Kỳ thấy thế thì lắc lắc đầu: “Đợi tôi trở về sẽ nói chuyện của Kiều Nghệ với anh.”

Gã ừ một tiếng.

“Chị gái nhỏ xinh đẹp làm sao à?” Trần Tống nói xen vào một câu.

“Không có gì, tôi đỡ cậu qua.”

“Cảm ơn nhiều.”

Cố Hựu Kỳ lắc đầu nói không sao, nhưng trong lòng không nhịn được nghĩ nếu Sở Thiên biết Kiều Nghệ không phải người, gã sẽ có phản ứng gì đây? Sẽ hoài nghi đời người giống như lúc nãy ư? Hẳn là sẽ không đâu, có trường hợp của Trần Tống trước đó rồi, chắc là gã sẽ nhanh chóng thích ứng với chuyện em ấy không phải là người ha?

...

“Rống!”

Hai người vừa mới trở về phòng, hổ mẹ đã nôn nóng nhào về phía nhóc con, đầu lưỡi đầy đặn nhẹ nhàng l.i.ế.m lên gò má non mềm của cô.

“Ha ha, mẹ à, nhột quá đi, đừng liếm, đừng l.i.ế.m nữa.”

Kiều Nghệ vừa ôm người hổ mẹ, vừa né tránh đầu lưỡi của nó. Nhưng cho dù là vậy, mặt cô vẫn bị l.i.ế.m mấy lần, đợi đến khi hổ mẹ cảm thấy đủ rồi, mới rời khỏi người Kiều Nghệ.

“Mama, mẹ trở nên hư rồi.”

Tuy rằng nói như thế, trên mặt Kiều Nghệ vẫn cười híp mắt, hoàn toàn không có vẻ tức giận.

Hổ trắng lớn liếc nhìn nhóc con, dễ dàng nhảy lên ghế sô pha rồi nằm xuống, ánh mắt vẫn dán chặt vào người con mình.

Cô thấy một màn này, chỉ cảm thấy trái tim cũng sắp mềm nhũn thành nước, bèn đi tới ngồi xuống bên cạnh hổ mẹ, sờ sờ lông lông trên sống lưng nó.

Thẩm Chi Hủ bị phớt lờ tự giác ngồi trên giường.

“Ngao Ngao, em muốn nói gì với tôi nào?”

Vẻ thả lỏng trên mặt Kiều Nghệ từ từ tan biến, đôi mắt màu xanh lam nhạt hiện lên mấy phần nghiêm túc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-304.html.]

“Người đẹp ốm yếu, tôi nhớ trong danh sách không có tên của Trần Tống, sao anh lại biết cậu ta là cháu ngoại của Thư Nguyệt được?

Có lẽ anh sẽ đáp lại rằng những việc này đều là anh nằm mơ thấy, nhưng có giấc mơ nào có thể nằm mơ thấy những chuyện chi tiết như thế chứ?”

Lần trước anh giải thích sống lại là nói đùa, lúc ấy tôi đã tin, nhưng sau chuyện này tôi suy nghĩ cẩn thận một chút, lại cảm thấy đó đều không phải là nói đùa. Anh trả lời đi, những gì tôi nói có đúng không?”

Ngay từ khi Kiều Nghệ thốt ra câu đầu tiên, Thẩm Chi Hủ cũng biết cô muốn nói điều gì rồi. Bây giờ nghe xong lời của cô, anh bày ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy.

Thấy cô nhìn chằm chằm mình, bàn tay đang đặt trên người hổ trắng lớn túm lấy lông hổ mẹ một cách lo lắng, Thẩm Chi Hủ vừa cảm thấy buồn cười, nhưng nhiều hơn là một nỗi đau lòng nhàn nhạt đang dâng lên. Anh theo bản năng muốn xoa xoa đầu cô, nhưng khoảng cách giữa cả hai hơi xa, anh chỉ có thể tiếc nuối vân vê ngón tay.

“Em nói không sai.”

“Chuyện sống lại mà tôi nhắc đến cũng không phải là nói đùa.”

(Thẩm Chi Hủ: Tôi ngả bài rồi.)

Thịch...

Thình thịch...

Thình thịch thình thịch...

Bởi vì lời này của Thẩm Chi Hủ, nhịp tim của Kiều Nghệ không nhịn được tăng nhanh tốc độ.

Quả nhiên, Người đẹp ốm yếu quả thật là người sống lại.

Vậy thì có phải giấc mơ mình thấy ngày hôm đó cũng là chân thật hay không?

Chỉ riêng một suy đoán như thế đã khiến hơi thở của cô chậm lại, nếu không phải cô đang kiềm chế bản thân, bàn tay đang nắm lấy lông hổ mẹ sợ rằng đã bị cô túm chặt rồi.

“Ngày đó anh muốn nói thật, đúng không?”

Đối với câu hỏi của Kiều Nghệ, Thẩm Chi Hủ gật gật đầu.

“Thế thì tại sao sau đó lại từ bỏ?” Anh chưa kịp trả lời, cô lại tự mình lẩm bẩm: “Là bởi vì tôi ư? Sợ hù dọa tôi à?”

“... Đúng.”

Lúc ấy, anh thật sự cảm thấy Ngao Ngao vẫn còn quá nhỏ, không muốn kể cho cô nghe chuyện phức tạp như vậy. Vốn dĩ anh tưởng rằng có thể lấp l.i.ế.m qua loa thế kia, không ngờ cô ngược lại nhớ kỹ việc này trong đầu.

Thẩm Chi Hủ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Nghệ, không nói rõ được tâm trạng của mình vào giờ phút này là gì.

Khi suy đoán của bản thân lại lần nữa được chứng thực, Kiều Nghệ bỗng nhiên im lặng không nói năng gì.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, ngay cả hổ mẹ chậm lụt và cây non mini cũng phát hiện ra sự khác thường của bọn họ. Cả hai nhìn Thẩm Chi Hủ, lại nhìn sang Kiều Nghệ, một hổ và một cây không rõ nguyên do, nhưng cũng không lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng kỳ quái này.

Vẫn là Kiều Nghệ hít sâu một hơi, mở miệng: “Người đẹp ốm yếu, anh hiểu sở nghiên cứu Tư Hoài như thế, có phải cũng...”

Cô còn chưa dứt lời, song Thẩm Chi Hủ cũng đã hiểu ý của cô, mặt mũi dịu dàng như nhớ ra việc gì đó mà dần dần trở nên lạnh lùng cứng rắn.

Kiều Nghệ chú ý đến điều này không nhịn được, chủ động đứng dậy ngồi xuống bên cạnh anh, bàn tay nhỏ mềm mại đặt lên bàn tay rõ ràng lớn hơn của cô một vòng.

“Người đẹp ốm yếu ơi...”

Thẩm Chi Hủ theo thói quen nắm ngược lại tay cô, ánh mắt hơi khựng lại khi cảm nhận bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay mình hết sức mềm mại không xương. Anh theo bản năng muốn buông ra, chỉ là lúc bắt gặp vẻ lo lắng hiện lên trong tầm mắt của đối phương thì cố kìm nén lại, sức lực nắm tay cô siết chặt hơn một chút.

“Ngao Ngao, tôi không sao.”

Kiều Nghệ không nói gì, chỉ mím chặt môi.

Sao lại không sao được chứ? Nếu như không có việc gì, vì sao Người đẹp ốm yếu lại hắc hóa đến mức muốn hủy diệt thế giới được?

Nghĩ đến kiếp trước anh chắc chắn đã chịu đựng hành hạ vô nhân tính, vành mắt Kiều Nghệ đỏ lên.

Thẩm Chi Hủ trông thấy cảnh này thì trở nên luống cuống, muốn chạm vào đuôi mắt đỏ hoe của cô nhưng lại không dám. Trong phút chốc, anh ngược lại đã mất đi dáng vẻ bình tĩnh kiềm chế thường ngày.

Cây non mini chứng kiến toàn bộ quá trình cũng bởi vì kích động mà len lén run rẩy lá cây của mình mấy lần.

Wow, thần c.h.ế.t vậy mà cũng có ngày hôm nay à?

Chậc chậc chậc...

“Ngao Ngao à, tôi thật sự chẳng sao cả.”

“Sao lại có thể ổn được cơ chứ?” Kiều Nghệ hung dữ trợn mắt nhìn anh, chỉ là đôi mắt cô đỏ hoe, hoàn toàn không có sức sát thương nào, trái lại giống như đang làm bộ đáng thương nũng nịu với người khác mà thôi.

Trái tim Thẩm Chi Hủ mềm nhũn, đáy lòng nảy sinh một tia cảm xúc khác thường. Tuy nhiên tình huống hiện tại không cho phép anh ngẫm nghĩ, bèn cười khổ với cô.

Loading...