Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 362
Cập nhật lúc: 2024-08-17 20:27:53
Lượt xem: 143
Kiều Nghệ: “…”
Sao cô cảm thấy bọn họ ở chung càng lâu, cây non mini càng ngày càng không giống cây vậy?
“Tiểu Thụ, cưng không lạnh sao?”
[Không lạnh.]
[Chỗ này chơi vui lắm]
[Cây rất thích.]
Nếu lúc này cây non mini ở hình người thì chắc chắn đôi mắt màu nâu của nó đang sáng lấp lánh.
Kiều Nghệ tự tưởng tượng ra hình ảnh đó trong đầu, thì nhịn không được mà cười.
“Được rồi, cưng đừng chơi nữa, chúng ta phải rời khỏi nơi này, đến nơi thì để cho cưng chơi đùa tiếp nhé.”
[Được được được.]
Cây non mini phấn khích bật nhảy vài cái tại chỗ.
……
Lần này có ba dị năng giả hệ không gian đi cùng, bọn họ đều là dị năng giả cấp 6, nhưng không gian nhỏ hơn Thẩm Chi Hủ rất nhiều, vì vậy bốn chiếc phi cơ trực thăng đều được thu vào không gian của Thẩm Chi Hủ, ba dị năng giả đó nhìn thấy vậy đều cảm thán liên tục
Sau khi trực thăng được cất đi, ba dị năng giả hệ không gian cũng lấy ra chiếc xe từ không gian của họ.
Thẩm Chi Hủ cũng lấy ra chiếc xe được cải tạo, thùng xe rất rộng đủ để hổ trắng lớn hoạt động.
Sau khi lên xe, đoàn xe do Sở Thiên dẫn đầu, bọn họ bắt đầu tìm kiếm điểm dừng chân ở địa phương xa lạ này.
“Người đẹp ốm yếu, chúng ta đến vùng Đông Bắc chưa?”
Kiều Nghệ ngồi ở ghế lái phụ, ôm một chiếc gốm mềm như bông ở trong ngực, nghiêng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu hỏi.
“Vẫn chưa, có lẽ ngày mai chúng ta mới đến.”
“Vậy à, anh biết chỗ này là nơi nào không?”
Thẩm Chi Hủ lắc đầu nói: “Anh không rõ lắm.”
“Được rồi.”
Kiều Nghệ cúi đầu cọ cọ chiếc gối ôm hình vuông, cô bỗng nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn lại hổ mẹ ở thùng xe phía sau, thì thấy hổ mẹ nằm trên cái nệm để nghỉ ngơi, cây non mini cũng trở lại chậu hoa, khóe môi cô nhẹ cong lên.
Đám zombie di chuyển chậm chạp trong băng tuyết, điều này khiến cho đám người Kha Hán nhanh chóng thu thập bọn chúng một cách thuận lợi.
Khi bầu trời tối hẳn, cuối cùng bọn họ cũng tìm được nơi để đặt chân.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ đám zombie xung quanh, cả đám bắt đầu chuẩn bị làm cơm tối.
“Trời lạnh như vậy, chúng ta ăn lẩu đi!”
“Đúng rồi, lúc trước chúng ta còn chưa ăn hết khoai lang biến dị đào được, lát nữa nướng mấy củ, trời lạnh cắn một ngụm, cảm giác đó rất tuyệt vời.”
“Không tệ, thằng nhóc cậu biết sống tốt đấy!”
“Còn phải nói sao!”
Khi thấy mọi người vui vẻ cười đùa, Kiều Nghệ nhìn mà có hơi hoảng hốt.
“Em suy nghĩ gì đấy?” Thẩm Chi Hủ đột nhiên hỏi.
Kiều Nghệ tỉnh táo lại, lắc lắc đầu, một bàn tay đặt lên đầu hổ mẹ rồi chầm chậm vuốt ve.
“Không có gì, em chỉ cảm thấy bầu không khí này thật tốt.”
Hoàn toàn không có cảm giác như đang ở tận thế.
Thẩm Chi Hủ nhìn mọi người đã chuẩn bị nổi lửa nấu nướng, trong đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sáng.
“Chúng ta cũng ăn lẩu đi.” Thẩm Chi Hủ nói.
Kiều Nghệ không có từ chối, cô cũng muốn ăn lẩu, còn có…
“Nướng thêm mấy củ khoai lang!” Kiều Nghệ tinh nghịch chớp chớp mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Được, đều nghe em.”
Hổ mẹ nhìn thấy bọn họ như vậy, cơ thể nó đứng thẳng dậy, cái đuôi lông xù xù cuốn lấy tay nhóc con rồi nhẹ nhàng kéo kéo.
Sự chú ý của Kiều Nghệ lập tức chuyển sang hổ mẹ.
“Mama ơi, mama sao vậy?”
Hổ mẹ lẳng lặng nhìn về phía bên ngoài, ý muốn gì không cần nói cũng biết.
Kiều Nghệ hiểu biết rất rõ về hổ mẹ, biết nó đang suy nghĩ cái gì, cô hơi do dự nhưng vẫn gật gật đầu. “Mama đi đi, nhớ chú ý an toàn đấy.”
Lúc này cây non mini cũng lộp cộp chạy tới, cành cây trên người nó chỉ bản thân rồi chỉ bên ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-362.html.]
[Tôi cũng muốn đi.]
“Vậy đi đi, cả hai đều phải chú ý an toàn đấy, biết không?”
[Biết rồi, biết rồi.]
Cây non mini sắp xếp lại cành lá của mình.
Hổ mẹ cũng gật gật đầu, cơ bắp người trên người bỗng căng chặt, ngay sau đó lao ra ngoài.
Cây non mini tay mắt lanh lẹ dùng cành cây quấn lấy chân sau của hổ mẹ, một tiếng “vút” vang lên, cả người nó bị hổ mẹ kéo bay ra ngoài.
“Này Tiểu Thụ…” Khóe mặt Kiều Nghệ giật giật, cô cảm thấy lát nữa cây non mini lại bị hổ mẹ đánh cho một trận.
“Đại Bạch và Tiểu Thụ sao lại ra ngoài?” Sở Thiên thấy thế thì dò hỏi.
“Có lẽ mama muốn ra ngoài đi săn.”
Địa điểm bọn họ chọn là vùng ngoại ô thành phố nào đó, cách đó không xa là một khu rừng với vài ngọn núi nhấp nhô, chắc hổ mẹ nhìn trúng khu rừng nên muốn qua đó hoạt động dãn gân cốt đây mà.
“Em không lo lắng sao?”
Kiều Nghệ sửng sốt rồi nở nụ cười thoải mái nói: “Mama không phải đóa hoa trong nhà kính, bà ấy có năng lực tự bảo vệ bản thân, tôi không thể mãi mãi ở bên cạnh mama được.”
Tuy thản nhiên nói ra như vậy, nhưng trong lòng Kiều Nghệ vẫn buồn bã.
Thẩm Chi Hủ nhận ra tâm trạng của cô không tốt nên cầm lấy tay cô, yên lặng an ủi cô.
Sở Thiên cũng nhận ra bản thân nói sai, gã sờ sờ lỗ tai, định nói gì đó thì bị Trần Tống gọi qua bên kia hỗ trợ.
Gã vừa đi, Kiều Nghệ không nhịn được mà hỏi Người đẹp ốm yếu bên cạnh: “Người đẹp ốm yếu, anh nói xem mama sẽ ở mãi bên cạnh em sao?”
Tập tính của con người và động vật không giống nhau, bây giờ hổ mẹ chịu ở bên cạnh cô, nhưng sau này thì sao?
Nghĩ đến một ngày nào đó hổ mẹ sẽ rời khỏi Kiều Nghệ, trong lòng cô bỗng cảm thấy khổ sở.
“Chắc chắn là sẽ ở bên em, Đại Bạch rất yêu thương em.” Thẩm Chi Hủ dịu dàng an ủi.
“Nhưng mà…”
Cô còn chưa nói xong thì Thẩm Chi Hủ đặt một ngón tay lên môi cô.
“Em đừng suy nghĩ nhiều, Đại Bạch đã biến dị, đồng thời cũng có thể biến thành người, hoàn toàn không giống những mãnh thú biến dị bình thường khác, em không thể dùng hành vi của động vật bình thường để so sánh với Đại Bạch hiện tại được.”
Thẩm Chi Hủ nói như vậy, trong lòng Kiều Nghệ mới bình tĩnh lại.
“Ừm, em biết rồi, cảm ơn anh.”
“Ngốc quá, nói cảm ơn với anh làm gì.”
Kiều Nghệ bỗng dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì mà lén lút nhìn xung quanh, sau đó lấy tốc độ sét đánh mổ một cái chóc lên khóe miệng Người đẹp ốm yếu.
Có lẽ Thẩm Chi cũng Hủ không ngờ cô lại hành động như vậy, trong đầu anh bỗng ngơ ngác trống rỗng.
“Ngao Ngao, em…”
“Ôi chao, em đói bụng quá, anh nhanh nấu lẩu đi!” Ánh mắt Kiều Nghệ sáng lấp lánh, không hề đề cập đến hành vi đánh lén của bản thân.
Thẩm Chi Hủ nheo mắt lại rồi buông cô ra, nhưng trong lòng anh xuất hiện một ý tưởng mơ hồ.
***
"Ưm, đừng hôn..."
Trong góc tối, có một người đàn ông cao lớn đang ôm một cô gái nhỏ nhắn trong lòng, đôi môi mỏng không ngừng cọ xát với cô, thỉnh thoảng còn đưa đầu lưỡi ra chiếm lấy miệng thơm của cô, quấn lấy lưỡi của cô rồi hòa vào nhau.
Kiều Nghệ bị anh hôn choáng váng, đến nỗi gương mặt vốn có hơi lạnh lẽo của cô đã đỏ bừng vì hành động thân mật của hai người, đôi mắt xanh lam nhạt thường ngày của cô cũng dần m.ô.n.g lung, đuôi mắt đỏ thẫm, mang theo vẻ quyến rũ mê người.
“Sau này còn dám đánh lén anh không?” Đôi mắt Thẩm Chi Hủ đen nhánh sâu sắc đầy cảm xúc mê hoặc, anh quyến luyến mà buông Kiều Nghệ ra.
Kiều Nghệ nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi, lúc này cô mới bình tĩnh lại, tức giận mà liếc anh một cái, nhưng cô không biết rằng trong mắt ai đó thì ánh mắt này lại mềm mại như bông, giống như một cái nháy mắt trêu ngươi.
"Ngao Ngao..."
Giọng Thẩm Chi Hủ có hơi khàn khàn, Kiều Nghệ nghe được anh muốn làm gì thì vội vàng che lại đôi môi hơi đỏ sưng của mình.
“Không hôn nữa!” Giọng cô rầu rĩ, còn có chút bực bội xấu hổ.
Nếu hôn thêm lần nữa, khi quay lại mọi người đều sẽ biết họ đã làm gì!
Da mặt cô còn chưa có dày như Người đẹp ốm yếu đâu!
Thẩm Chi Hủ cong cong môi, lần lượt đặt những nụ hôn nóng bỏng lên mu bàn tay của Kiều Nghệ.
Thân thể nhỏ nhắn của Kiều Nghệ khẽ run lên vì bị hơi nóng kia ảnh hưởng.
"Anh, anh đủ rồi đấy"
"Chưa đủ, ai bảo Ngao Ngao thích đánh lén anh như vậy."
Kiều Nghệ không phục, phồng má lên: "Cái gì, không phải Người đẹp ốm yếu anh cũng thích chí ra mặt đó sao?"
Bị chọc ngay xương cùng nên mặt Thẩm Chi Hủ có hơi biến sắc, anh đang định nói gì đó thì lại nghe thấy người trong n.g.ự.c lẩm bẩm một câu.