Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 373
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:03:02
Lượt xem: 144
Không chỉ riêng tám người này, có thể nói rằng những người tham gia nhiệm vụ này rất ít có người nhà, chính vì vậy mà họ mới tham gia nhiệm vụ này không chút do dự.
"Không phải có vài người bạn thân sao? Trước đây đại đội trưởng Cố đã cho chúng ta điền vào mẫu đăng ký." Ninh Tuyết nhớ rõ trước khi đi làm nhiệm vụ, Cố Hựu Kỳ đã yêu cầu họ đăng ký xem ai sẽ nhận được bồi thường nếu chẳng may họ chết.
Ninh Tuyết vừa nhắc nhở, Sở Thiên cũng nhớ tới đăng ký kia ở chỗ Cố Hựu Kỳ, gã xoa xoa mi tâm hơi đau nhức nói: "Tôi nhớ ra rồi, cảm ơn cô nhắc nhở."
Ninh Tuyết cười khổ nói không có gì, phần tinh hạch kia thuộc về cô ấy thì cô ấy cũng không cần: "Những tinh hạch này... cứ để lại cho người họ muốn tặng đi."
Sở Thiên không ngạc nhiên khi Ninh Tuyết đưa ra quyết định này, lúc đầu gã định đưa tinh hạch cho Trần Tống, cậu ta cũng có phản ứng như vậy.
"Tôi hiểu rồi."
Ninh Tuyết thấp giọng nói cảm ơn, thấy Sở Thiên sắp đi cô ấy nhịn không được mà nói: "Đội trưởng Sở, thực sự xin lỗi."
Sở Thiên dừng một chút: "Đừng nói những lời vô dụng này nữa, nếu thực sự muốn sửa chữa sai thì hãy thu lại cái lòng tốt không đáng có đi, bồi thường cho những người trong đội nhiều hơn đi."
"……Dạ."
Ninh Tuyết thấp giọng đáp lại.
Sở Thiên không nhìn Ninh Tuyết nữa, nhanh chóng bước đi.
Tâm trạng của gã có chút phức tạp khi giáp mặt với Ninh Tuyết, nhưng nghĩ đến chuyện tối qua mình bàn bạc với Cố Hựu Kỳ thì gánh nặng trong lòng gã cũng được vơi đi, bước chân rời đi của gã cũng càng nhanh hơn.
……
Trong bữa trưa, Kiều Nghệ được biết từ Người đẹp ốm yếu rằng Sở Thiên đã công bố một chế độ trừng phạt.
Ý là, sau này nếu lại xảy ra tình huống như Ninh Tuyết, người nghiêm trọng sẽ bị phạt một trăm cái tinh hạch cùng hệ với bản thân, vừa thì năm mươi cái, mức nhẹ thì hai mươi cái.
Về phần sai lầm của Ninh Tuyết lần này, vì là lần đầu phạm tội nên giảm cho cô ấy năm mươi tinh hạch, chỉ cần bồi thường cho mỗi người năm mươi cái là được.
Kiều Nghệ nghe vậy, l.i.ế.m liếm vết sữa trên môi: "Phản ứng của Ninh Tuyết thế nào?"
"Không có phản ứng."
“Được rồi.” Kiều Nghệ cong môi, chuyển tâm tư sang nơi khác: “Dương Nhã tỉnh dậy rồi à?”
Thẩm Chi Hủ lắc đầu: “Vẫn chưa.”
“Ồ, cứng miệng lắm.”
Mới vừa dứt lời, Trần Tống vội vàng bước tới, đang định nói thì đột nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ, thân thể cậu ta lại đột nhiên cứng đờ: "À, anh Thẩm, bây giờ mọi người có rảnh không?"
Kiều Nghệ uống một hơi cạn sạch sữa bò: "Có, có chuyện gì vậy?"
"Dương Nhã đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phòng phẫu thuật tạm thời Tiểu Nghệ nhắc trước đó, còn được tính không?"
Kiều Nghệ với Người đẹp ốm yếu liếc nhìn nhau, nhẹ nhàng cười nói: "Đương nhiên."
Cứ như vậy, Kiều Nghệ và Thẩm Chi Hủ được Trần Tống dẫn xuống nơi Dương Nhã bị giam giữ.
Một đêm trôi qua, Dương Nhã giống như đã bị tra tấn nhiều năm, cả người gầy đi một vòng, thấy bọn họ đi tới thì đồng tử cô ta đột nhiên co rút lại.
"Người đẹp ốm yếu, ra tay đi."
Kiều Nghệ vừa nói xong, Thẩm Chi Hủ ừm một tiếng, vung tay lên, mọi thứ trong căn phòng nhỏ hơn 20 mét vuông đều biến mất, sau đó mắt đám Kiều Nghệ sáng lên, một chiếc bàn mổ xuất hiện trước mặt họ.
Không chỉ vậy, cạnh bàn mổ còn có một chiếc xe đẩy nhỏ chứa đầy đủ các dụng cụ dùng trong phẫu thuật.
Nhận ra họ sắp làm gì, Dương Nhã nghiến răng sợ hãi.
"Các ngươi không thể làm như vậy!"
"Không thể!"
Trần Tống quá lười để ý đến cô ta, cậu ta dùng cánh tay dài của mình kéo mạnh, Dương Nhã loạng choạng bị kéo lên, ngay lúc chuẩn bị vùng vẫy thì Trần Tống đã buộc chặt tứ chi của cô ta vào bàn mổ.
"KHÔNG!!!"
Tiếng của Dương Nhã thét lên, Kiều Nghệ có hơi khó chịu mà nghiêng tai mình.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, muốn nhét thứ gì đó vào miệng Dương Nhã, nhưng Kiều Nghệ phát hiện ra điều gì đó nên đã nắm tay anh lại.
"Người đẹp ốm yếu, không sao đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-373.html.]
Thẩm Chi Hủ mím môi, tựa hồ không vui lắm song lại nghĩ tới điều gì đó, rồi anh hơi lùi về dựa vào phía sau cô, lấy hai tay bịt tai cô lại.
Kiều Nghệ sửng sốt, sau đó trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
Thái độ thồn cơm tró không coi ai ra gì của hai người khiến Trần Tống cảm thấy bất lực, cậu ta bĩu môi, ép mình không nhìn hai người họ nữa, rồi đeo găng tay silicon vào, trên khuôn mặt thanh tú kia lại nở một nụ cười có hơi biến thái.
Cậu ta không quan tâm đến tiếng hét của Dương Nhã, đeo khẩu trang rồi cầm lấy một con d.a.o mổ có ánh sáng lạnh ánh lên.
"Lần đầu tiên nên tôi chưa có kinh nghiệm, cắt phải mất mấy tiếng, cơ mà lần này tôi có kinh nghiệm rồi sẽ rút ngắn thời gian lại." Trần Tống nói xong, vén quần áo của Dương Nhã lên, lộ ra phần eo và bụng của cô ta, còn cầm lấy con d.a.o mổ khoa tay múa chân như đang cân nhắc xem nên xuống d.a.o ở đâu thì tốt hơn.
Dương Nhã thực sự sợ hãi, đặc biệt là khi thấy con d.a.o mổ để lên eo mình, nhiệt độ lạnh lẽo kia truyền đến não cô ta, làm dây thần kinh căng cứng tột đột tới mức đứt ra.
"Đừng! Đừng làm gì cả! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết!"
Trần Tống hơi khựng lại, chỉ lộ ra đôi mắt dường như hiện lên một tia khát máu.
"Thật sao?"
"Thật! Thật! Thật! Các người muốn biết cái tôi đều nói hết! Đừng phẫu thuật tôi! Đừng!" Dương Nhã khóc đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta tái nhợt, nước mũi cũng chảy ra.
Trần Tống hài lòng: "Nghe lời sớm vậy không tốt hơn à?"
Nhìn thấy Trần Tống cất con d.a.o mổ, trái tim sợ hãi của Dương Nhã mới dần bình tĩnh lại: "Nếu tôi nói hết mọi chuyện, các người có thể tha cho tôi sao?"
Trần Tống còn chưa kịp phản ứng, Kiều Nghệ lại cười như không cười nói: "Cô đoán xem?"
Đánh lén họ, lại khiến họ hy sinh tám người, Dương Nhã lấy cái niềm tin nào mà nghĩ là họ sẽ tha cho cô ta vậy?
Họ không những không tha cho cô ta mà còn muốn tận diệt căn cứ Thần Quyến nữa kìa!
Dương Nhã rụt rụt cổ, nghĩ thầm muốn nói gì đó nên Trần Tống không kiên nhẫn mà dùng d.a.o mổ vỗ nhẹ vào má cô ta.
"Lại thế rồi, có tin tôi băm cô ra thật không?!"
Trái tim Dương Nhã run lên, không dám nói gì.
Đúng lúc này, Sở Thiên cũng đi tới, dưới sự uy h.i.ế.p của Trần Tống, Dương Nhã đã tiết lộ mọi chuyện về căn cứ Thần Quyến.
Kiều Nghệ sợ bị lừa, Dương Nhã nói xong lại lén nhìn Người đẹp ốm yếu, thấy Người đẹp ốm yếu thầm gật đầu với mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Nhã không còn hữu dụng nữa, Trần Tống muốn xử lý cô ta.
Nhưng Sở Thiên lại lo lắng về tính xác thực trong lời nói của Dương Nhã nên đã ngăn Trần Tống lại trước.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, dẫn Kiều Nghệ ra khỏi phòng.
Sở Thiên nói Trần Tống canh chừng Dương Nhã, rồi nhanh chóng theo sau họ.
"Sao hôm nay chỉ có hai người, Đại Bạch và Tiểu Thụ đâu?" Sở Thiên hỏi.
"Ma ma và Tiểu Thụ cảm thấy sắp thăng cấp, nên đang điều tiết dị năng trong phòng." Nói đến đây, Kiều Nghệ trợn mắt: "Còn anh, Sở Thiên? Anh đã hấp thu được tinh hạch hệ ăn mòn cấp 7 chưa?”
“Vẫn chưa.” Sở Thiên ngượng ngùng sờ sờ cổ.
"Anh nên nhanh chóng hấp thu đi, biết đâu có thể thăng cấp đấy."
Sở Thiên nghĩ thầm thăng cấp nào có dễ dàng như vậy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của Kiều Nghệ, gã lại vô thức mỉm cười: “Ừ, anh biết rồi.”
"Cố lên!"
"Tiểu Nghệ, em cũng vậy."
Kiều Nghệ mỉm cười đáp lại.
……
Sau khi biết được địa chỉ của căn cứ Thần Quyến, họ cũng không tùy tiện chạy ra ngoài mà ở lại căn cứ tạm thời để điều tiết dị năng.
Hổ mẹ và cây non mini không thể ngồi yên, sau khi chào hỏi Kiều Nghệ xong, một hổ một cây chạy ra săn zombie và động vật biến dị.
Sau một, hai lần, hơi thở mãn cấp 7 trên người hổ mẹ và cây non mini ngày càng hùng hậu, khi Kiều Nghệ nhìn thấy cô cũng nảy ra ý tưởng muốn đi ra ngoài với họ, làm nũng nhõng nhẽo với Người đẹp ốm yếu mãi mới được đồng ý. Cô biến thành thân hổ đuổi theo bóng hổ mẹ như một đứa trẻ vui tươi, hai con hổ và một cái cây đã biến mất trên nền tuyết.
Cảnh tượng này vừa lúc bị Sở Thiên nhìn thấy.
Gã đứng ngây người hồi lâu, nghĩ đến con hổ trắng còn nhỏ hơn cả Đại Bạch, đó là…
Kiều Nghệ?!