Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 387
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:07:23
Lượt xem: 134
Tổng số tinh hạch của dị năng giả căn cứ Thần Quyến và zombie khá đáng kể, nhưng số lượng được chia đến tay mọi người lại không được nhiều như vậy.
Cây non mini hóa thành hình người, chỉ mặc một chiếc áo thun rộng thùng thình che đi thân hình nhỏ nhắn. Nó vuốt ve từng viên tinh hạch cấp 6 trong tay, cái miệng sắp trề ra đến mức có thể treo được chai nước tương rồi.
Kiều Nghệ ngồi cách hổ mẹ không xa, tay vuốt ve cái đầu lông xù của nó. Nhìn thấy cây non mini đang hờn dỗi không vui làm cô không khỏi buồn cười.
"Sao thế, cưng không hài lòng à?"
Cây non mini ngẩng đầu, nặng nề gật đầu: “Đúng vậy!”
Sau đó, dường như nó nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt nâu sáng lên lấp lánh: “Sau, này, tôi, sẽ, tự, hành, động, một, mình!”
Bây giờ nó đã là thực vật biến dị cấp 8, mặc dù nó không còn thèm khát tinh hạch như lúc cấp thấp nữa nhưng có ai lại chê nhiều tinh hạch bao giờ không?
Cây non mini chớp chớp mắt, đã nghĩ ra sau này nên g.i.ế.c chóc khắp nơi như thế nào.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu này của nó làm Kiều Nghệ rất vui vẻ, cô duỗi cánh tay qua nhéo má nó.
Cây non mini không thích người khác bóp mặt mình, nhưng lại e ngại dâm uy của thần c.h.ế.t nào đó nên nó chỉ có thể đáng thương đè cái suy nghĩ muốn đẩy tay hổ trắng nhỏ ra.
“Xấu xa!”
“Ha ha! Tiểu Thụ giỏi đó, nói chuyện bình thường được rồi nhưng sao vẫn cứ rặn từng chữ một thế? Cưng phải chăm chỉ luyện tập thêm nữa mới được nha.” Thấy cây non mini có vẻ không vui, Kiều Nghệ vội vàng lấy sô cô la mang theo trong người ra, nhét vào bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt của nó: “Nào, ăn sô cô la đi!"
Cây non mini lập tức chuyển hướng sự chú ý của mình, nhanh chóng xé lớp vỏ ra, nhét sô cô la vào miệng. Hương vị ngọt ngào đậm đà tan chảy trên đầu lưỡi làm nó không khỏi lộ ra vẻ mặt hạnh phúc.
Kiều Nghệ thấy vậy, ý cười trong đáy mắt càng ngày càng sâu.
“Kẽo kẹt…”
Lúc này, cửa phòng bị người đẩy ra, Thẩm Chi Hủ ra ngoài đã trở lại.
Nhìn thấy cây non mini hóa thành hình người, anh cũng chỉ liếc nhìn nó một cái.
“Anh về rồi à Người đẹp ốm yếu?”
“Ừm.”
“Thế nào rồi?”
Cô biết Người đẹp ốm yếu ra ngoài để thảo luận tiếp theo nên làm gì với đám người Cố Hựu Kỳ. Nhưng Kiều Nghệ không có hứng thú với chuyện này, hơn nữa muốn về phòng cùng hổ mẹ nên cô không đi theo anh.
“Ngày mai chúng ta sẽ đi trực thăng đến căn cứ Thủ Đô.”
“Oa! Thật hả? Em nghe nói căn cứ Thủ Đô chính là căn cứ lớn nhất trong nước phải không?” Kiều Nghệ có chút chờ mong hành trình tiếp theo: “Người đẹp ốm yếu, trước kia anh đã từng đến căn cứ Thủ Đô chưa?”
“Rồi, nơi đó đúng là rất lớn.” Thẩm Chi Hủ thấy Kiều Nghệ có vẻ rất hứng thú với căn cứ Thủ Đô nên cũng kể sơ lược cho cô nghe một chút.
Sau khi Kiều Nghệ nghe xong, hài lòng gật đầu: "Đúng rồi, những người sống sót kia thế nào? Bọn họ có nói gì không?"
“Chúng ta chỉ quan tâm đến việc cứu người, sau này bọn họ muốn đi đâu là tùy họ."
Lời nói này của Thẩm Chi Hủ có chút lạnh lùng nhưng may mà Kiều Nghệ đã quen rồi nên không để ý lắm.
“Vậy à.” Kiều Nghệ không hỏi nữa, khóe mắt nhìn thoáng qua cây non mini ăn hết một miếng sô cô la xong vẫn chưa hết thòm thèm chép chép miệng. Cô nghĩ thầm trong lòng, giọng điệu mang theo chút trêu chọc: “Kìa Tiểu Thụ, cưng có để ý là cưng tăng cân rồi không?”
Béo á?
Có hả?
Cây non mini ngơ ngác nhìn cơ thể mình, không hề cảm thấy mình béo chút nào.
"Đúng vậy, cưng mà còn ăn nữa thì sẽ biến thành viên thịt cho mà xem!” Kiều Nghệ cố ý nói, muốn xem phản ứng của cây non mini.
Không ngờ cây non mini nghiêm túc suy nghĩ, cuối cùng ánh mắt dần dần trở nên kiên định: "Béo cũng được, vẫn phải ăn!”
Dù sao nó cũng không quá thích hình người của mình, nếu không phải vì miếng ăn thì nó cũng chẳng biến thành người làm gì.
Nghĩ vậy, nó hừ một tiếng với hổ trắng nhỏ, biến trở về hình cây non mini trong chớp mắt. Nó ngã xuống đất, bò từ bên trong áo thun ra, khua khoắng cành cây của mình một cách rất ngạo mạn.
[Cây không hề béo chút nào luôn!]
Chỉ hình người mới béo thôi!
Cho nên nó vẫn là một cái cây xinh đẹp nhất trong số thực vật biến dị nhé!
Kiều Nghệ nhìn thấy cây non mini đang tỏa ra khí chất kiêu căng thì không thể nhịn được nữa, ngã lên người hổ mẹ, trong mắt cô cũng lộ ra ý cười, buồn cười đến mức cả người run lên.
Cây non mini: “…”
Có phải hổ trắng nhỏ bị bệnh gì rồi không?
Nó không nhịn được, nhìn về phía thần c.h.ế.t nhưng lại thấy anh đang nở nụ cười dịu dàng làm nó run lên.
Sợ rồi, nể luôn, hết người này đến người kia đều không có ai bình thường hết.
Đúng là chỉ có mỗi cây là bình thường thôi.
Cây non mini nghĩ vậy, hùng dũng oai phong khí thế bừng bừng chạy về trong chậu hoa của mình, cắm rễ vào, thể hiện một chút cho mấy người Kiều Nghệ biết quy ẩn giang hồ là như thế nào.
Phì…
Kiều Nghệ thấy thế càng cười vui vẻ hơn.
…
"Tiểu Nghệ, anh nói cho em biết, đồ ăn ở căn cứ Thủ Đô ngon cực kỳ. Đến lúc đến căn cứ rồi anh Cố của em sẽ làm chủ nhà, đưa em đi vui chơi ăn uống!”
Trên máy bay trực thăng, tiếng cánh quạt chuyển động rất ồn ào, Cố Hựu Kỳ phải gân cổ lên nói.
Kết quả là không chỉ mấy người Kiều Nghệ nghe thấy mà những người khác cũng nghe thấy luôn.
Lần này Cố Tùng cũng ngồi trên trực thăng cùng anh họ mình. Cậu ta nghe Cố Hựu Kỳ nói vậy thì để lộ vẻ mặt kỳ lạ.
Cậu ta vô thức nhìn về phía Kiều Nghệ, mặc dù màu tóc và đồng tử khác hẳn những người bình thường nhưng ngũ quan của cô thực sự tinh xảo, dù là Cố Tùng thường xuyên nhìn thấy vô số người đẹp cũng không khỏi hơi ngây người một lát. Mãi đến khi một ánh mắt lạnh như băng b.ắ.n đến làm cậu ta đột nhiên bừng tỉnh. Thấy chủ nhân của ánh mắt đó là Thẩm Chi Hủ, Cố Tùng cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
(Cây non mini: Có mỗi cây đây là bình thường nhất rồi! [đắc ý chống nạnh])
Đáng, đáng sợ quá!
Không phải là anh họ muốn đào đập chậu nhà Thẩm Chi Hủ cướp bông đấy chứ?
Không thể nào, không thể nào?
Ai cho anh ấy lá gan đấy? Nếu như bị Thẩm Chi Hủ phát hiện, cho dù anh cả có ra tay thì anh họ cũng không thể sống nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-387.html.]
Cố Hựu Kỳ vẫn chưa biết trong đầu của em họ mình đã thêu dệt ra đủ thứ chuyện. Chẳng qua là anh ta muốn giới thiệu những món ăn ngon cho “đồng răm” tham ăn thôi Kiều Nghệ mà!
“Thật á? Có món gì ngon đấy?” Kiều Nghệ bị lời nói của Cố Hựu Kỳ thu hút, đôi mắt xanh lam của cô tỏa sáng rực rỡ, hoàn toàn không phát hiện ra ánh mắt của Cố Tùng.
Trong lòng Cố Hựu Kỳ cảm thấy rất thoải mái khi được nhìn chằm chằm bằng ánh mắt như vậy. Anh ta kể ngắn gọn về những món ăn ngon trong khu buôn bán của căn cứ Thủ Đô, làm Kiều Nghệ thèm ăn l.i.ế.m môi, ngay cả cây non mini cũng không thể ngồi yên, nó cứ trố mắt nhìn Cố Hựu Kỳ.
Cây cũng muốn ăn đồ ăn ngon!
Nó cố gắng hết sức để truyền đạt ý muốn của mình cho Cố Hựu Kỳ. Đáng tiếc nó đang trong hình dạng cây non mini, Cố Hựu Kỳ chưa đủ thông minh đến mức nhìn thoáng qua là có thể hiểu nó đang muốn nói gì.
“Đúng rồi, nơi đó còn có một vị đầu bếp nấu ăn rất giỏi, thậm chí còn giỏi hơn cả Chi Hủ!”
Nói xong, Cố Hựu Kỳ chú ý tới ánh mắt âm u của Thẩm Chi Hủ, vô thức thẳng lưng lên.
“Thật ư? Thế thì tôi thực sự phải đến đó thử mới được.”
“Đi cùng nhau đi, đi cùng nhau nè.”
Thẩm Chi Hủ: “Ha ha.”
Hai người Kiều Nghệ và Cố Hựu Kỳ đều sửng sốt. Cố Hựu Kỳ sợ hãi không dám nói câu gì, Kiều Nghệ chớp mắt nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.
“Người đẹp ốm yếu à, tay nghề của anh cũng tốt lắm á, đừng nổi giận nha.”
Thẩm Chi Hủ: “…”
Anh tức giận chỗ nào? Anh đang ghen đấy chứ!
Anh tức anh ách nhưng khi nhìn vào đôi mắt trong veo của đối phương, mọi nỗi bực bội trong anh đều tan biến.
Thôi, đợi đến khi không còn ai xung quanh thì anh sẽ đòi lại vậy.
Lúc này, Kiều Nghệ vẫn chưa biết mình bị người ta tính toán, cô quay đầu lại tiếp tục nói chuyện đồ ăn với Cố Hựu Kỳ.
Nửa giờ sau, Kiều Nghệ khô hết cả miệng, còn hơi mệt mỏi nữa. Cô uống mấy ngụm nước, xua tay tỏ vẻ không nói chuyện với Cố Hựu Kỳ nữa. Sau đó, Kiều Nghệ nghiêng đầu qua tựa vào người Người đẹp ốm yếu, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Hựu Kỳ vẫn chưa nói sướng mồm, đáng tiếc nhìn vào ánh mắt c.h.ế.t chóc của ai đó, anh ta lại không dám nói gì nữa, cũng uống một ngụm nước, suy nghĩ xem mình có nên nghỉ ngơi một chút hay không.
Không ngờ em họ bên cạnh đột nhiên dùng cánh tay đụng vào mình.
Cố Hựu Kỳ sửng sốt, chưa kịp hỏi cậu ta có chuyện gì thì Cố Tùng đã đưa một quyển sổ tay tới.
“Em làm gì đấy?”
“Anh, anh nhìn xem.” Cố Tùng liều mạng ra hiệu cho anh ta nhìn vào cuốn sổ.
Cố Hựu Kỳ: “…”
Kỳ lạ thật, có chuyện gì tại sao không nói thẳng luôn mà còn phải ghi vào sổ?
Anh ta không nói gì, nhìn vào cuốn sổ. Sau khi nhìn thấy rõ những gì viết trên đó, Cố Hựu Kỳ suýt thì bị sặc nước bọt.
Thằng nhóc thối tha này!
Nó đang suy nghĩ cái gì trong đầu chứ, làm sao mình có thể muốn đào góc tường của Thẩm Chi Hủ được? Chẳng lẽ mình lại ngại sống lâu quá ư?
Chuyện là bên trên cuốn sổ đó ghi…
‘Anh ơi, có phải là anh muốn đập chậu cướp bông của Thẩm Chi Hủ không?’
Cố Hựu Kỳ liếc xéo Cố Tùng một cái.
Cố Tùng sợ hãi rụt cổ lại.
U là trời, chẳng lẽ là anh họ thẹn quá hóa giận?
Cố Hựu Kỳ không tiện dạy dỗ Cố Tùng, chỉ có thể biểu đạt cảm xúc của mình bằng cách dùng sức ghì tay viết những chữ lớn xuống cuốn sổ.
-- ‘Thằng nhóc thối này! Đầu cậu bị úng nước đấy à? Con mắt nào của cậu thấy anh muốn đi đào góc tường của Thẩm Chi Hủ?’
Cố Tùng đọc xong, sững sờ mất một lúc.
Ủa? Chứ chẳng lẽ không phải?
Cậu ta cũng mơ màng viết vào quyển sổ.
-- ‘Thế tại sao anh lại đối xử với Kiều Nghệ tốt vậy?’
-- ‘Anh lạy mày luôn, anh coi người ta là em gái được chưa?’
Khẩu vị của anh ta đâu có nặng như Thẩm Chi Hủ, tính theo tuổi động vật thì Kiều Nghệ còn chưa thành niên đâu đấy.
-- ‘Anh có chắc là không phải em gái mưa không?’
Lần này, Cố Hựu Kỳ thực sự muốn bóp c.h.ế.t Cố Tùng. Bất chấp Thẩm Chi Hủ vẫn ở đây, anh ta lạnh lẽo thì thầm: “Cố Tiểu Tùng, hình như lâu rồi mày không bị anh đánh đúng không?”
Cố Tùng nhớ lại hồi mình còn bé bị anh họ hành hạ như thế nào, sợ hãi rụt cổ lại. Đồng thời, cậu ta cũng nhận ra mình nghĩ sai rồi, anh mình thực sự không thích Kiều Nghệ.
Nhận ra điều này khiến Cố Tùng thở phào nhẹ nhõm.
May quá rồi, cuối cùng cũng giữ được mạng cho anh họ!
(Sở Thiên: Ha ha ha!!!
Cố Hựu Kỳ: Cút, chó chê mèo lắm lông!!!)
…
Mấy tiếng nữa trôi qua, cuối cùng đoàn người cũng đã tới căn cứ Thủ Đô.
Bởi vì máy bay trực thăng sở thuộc căn cứ Thủ Đô, cho nên họ dừng thẳng ở đường băng của căn cứ, bớt đi được không ít phiền phức.
Lúc này, có mấy người cũng đang đứng trên đường băng. Với thị lực cú vọ của Kiều Nghệ, cô có thể nhìn thấy người đứng đầu những người này là một người đàn ông đẹp trai khoảng ba mươi tuổi. Điều khiến Kiều Nghệ ngạc nhiên là khuôn mặt của người đàn ông này có phần giống với Cố Hựu Kỳ.
Anh ta là họ hàng của Cố Hựu Kỳ ư?
Giống như là để xác minh suy đoán của Kiều Nghệ, Cố Hựu Kỳ sải bước về phía người đàn ông.
“Anh cả, chúng em về rồi đây!”
“Anh cả!” Cố Tùng cũng chạy hùng hục theo sau Cố Hựu Kỳ.
Đúng là người nhà rồi!
Kiều Nghệ hiểu rõ, liếc nhìn Người đẹp ốm yếu vẫn chưa nói một lời nào.
Thẩm Chi Hủ phát hiện ra ánh mắt của cô, cho rằng cô tò mò về thân phận của người đàn ông kia bèn thấp giọng giải thích: “Cố Khải Tấn, anh trai ruột của Cố Hựu Kỳ, là một trong những người cầm quyền ở căn cứ Thủ Đô, đồng thời cũng là một dị năng giả hệ phong cấp 7.”