Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 390
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:08:22
Lượt xem: 132
Kiều Nghệ có hơi mềm lòng: “Được rồi, trước tiên chúng ta đi tới phố buôn bán xem có gì ngon thì mua năm phần! Chị một phần, mama một phần, Người đẹp ốm yếu một phần, cây nhỏ cưng hai phần được không?”
Tinh thần của cây non mini trở nên vô cùng tốt.
[Có thật không, có thật không, có thật không?]
“Đương nhiên là thật rồi.”
[Uhuhu, hổ trắng nhỏ thật là tốt.]
“Gọi bằng chị.” Cô cũng không biết cây non mini bị làm sao, cứ thích gọi cô là hổ trắng nhỏ giống như trước.
[Chị ơi, chị ơi, chị ơi, chị ơi]
Chỉ cần có đồ ăn, hổ trắng nhỏ muốn cây non mini gọi bằng gì cũng được, dù sao thì chỉ gọi mấy tiếng, cũng không rớt cái lá cây nào.
Cây non mini vui vẻ nghĩ.
Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ thấy vậy, trong lòng giống như bị ngâm trong nước chanh, có hơi chua xót.
“Tôi thì sao?” Hai người đồng thanh nói.
“Hả?” Kiều Nghệ sửng sốt, thấy bọn họ đều có vẻ hâm mộ cây non mini thì cảm thấy dở khóc dở cười.
Hai người này dù sao cũng lớn rồi, tại sao lại hâm mộ đứa con nhóc Tiểu Thụ này được nhỉ?
Nhưng mà hôm nay tâm trạng của Kiều Nghệ rất tốt, sau khi tính toán ngân hàng nhỏ của mình, cảm thấy mời thêm hai người nữa cũng không có vấn đề gì, vì thế hào phóng nói: “Được rồi được rồi được rồi, đợi một lát nữa tôi sẽ mời hai người ăn đồ ngon!”
“OK!”
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên đều rất thỏa mãn, hai người lén lút nhìn Thẩm Chi Hủ giống như những đứa trẻ.
Đối với lần này, Thẩm Chi Hủ chỉ cười lạnh, dường như không đặt bọn họ vào mắt.
Hai người thấy vậy thì đều run rẩy, lý trí đột nhiên quay trở lại.
Chết tiệt, sao hai người lại có thể quên mất Thẩm Chi Hủ là một tên biến thái có tính chiếm hữu rất mạnh nhỉ?
Bây giờ hối hận có kịp không?
Kiều Nghệ vẫn chưa biết chuyện đang xảy ra với ba người đàn ông, vẫn vui vẻ đi ra khỏi biệt thự.
“Đi thôi, đi thôi, đi thôi, chúng ta đi ăn đồ ăn ngon.”
Cây non mini nhanh chóng bám vào quần của Kiều Nghệ, yên lặng làm một món đồ trang trí.
Hổ mẹ cũng từ từ đi ở bên người cô.
Ba người đàn ông còn lại nhìn nhau, sải bước đi theo.
“Đây là vịt quay nổi tiếng nhất thủ đô bọn anh, Tiểu Nghệ có muốn nếm thử một chút không?”
Từ xa, Kiều Nghệ cũng đã ngửi thấy mùi thơm của vịt quay, ngay cả hổ mẹ khinh thường đồ ăn của con người cũng nhẹ nhàng giật giật lỗ mũi, nhìn về phía cửa tiệm bán vịt quay kia.
Không cần Cố Hựu Kỳ dẫn đường cô cũng đã đi về phía cửa tiệm.
“Thơm quá đi mất...” Kiều Nghệ l.i.ế.m liếm môi, lúc đang định nói lấy mấy con thì cảm thấy bắp chân chợt căng cứng, là cây non mini đang bám vào và siết chặt lấy bắp chân của cô.
Tiểu Thụ này...
Cô cúi đầu nhìn cây non mini, cho dù không thấy gương mặt của nó, song cô có thể cảm giác được nó đang bày tỏ một niềm khao khát mãnh liệt.
Kiều Nghệ lắc lắc đầu, sau đó ngẩng đầu hỏi chủ tiệm.
Chủ nhân của cửa tiệm là một ông chú trung niên hơi béo, ưỡn cái bụng tròn tròn, trên mặt cười ha hả.
“Cô gái à, cô lạ mắt thật đó! Chẳng lẽ là mới tới sao?”
Kiều Nghệ gật đầu.
Người đàn ông trung niên nghe xong, lập tức xốc lại tinh thần: “Vậy cô nhất định phải nếm thử vịt quay nhà chúng tôi đi! Không phải tôi tự khen đâu, trước tận thế, vịt quay nhà chúng tôi nổi tiếng ngon lành ở thủ đô đấy!”
Trong mắt Kiều Nghệ chỉ có từng con vịt quay đang treo, hoàn toàn không nghe lọt tai lời giới thiệu của ông ấy.
“Một con bao nhiêu tiền?” Cô hỏi.
“Một con năm viên tinh hạch cấp 1!” Người đàn ông trung niên dừng một chút: “Đừng thấy giá cả hơi đắt đỏ, những con vịt này đều là vịt biến dị, thịt ngon hơn vịt bình thường rất nhiều. Ăn vào có mùi vị rất tuyệt vời, xứng đáng với cái giá tiền này!”
Lúc này đây, Kiều Nghệ mới nghe lọt tai lời của ông ấy, cô cầm cái túi nhỏ trên người lên, vừa lấy tinh hạch ra vừa nói: “Lấy cho tôi bảy con đi!”
Nói xong, cô còn chú ý đến cửa tiệm này còn bán vịt cắt xẻo muối tiêu, nhìn có vẻ rất ngon, lại hỏi: “Vịt cắt xẻo muối tiêu này bán thế nào vậy?”
Người đàn ông trung niên rất hiếm khi gặp được khách hàng chi tiền rộng rãi như vậy, vui vẻ đóng gói vịt quay cho cô ngay tức thì. Sau khi nghe Kiều Nghệ hỏi như vậy, nụ cười trên mặt ông ấy càng lúc càng rạng rỡ hơn.
“Vịt cắt xẻo muối tiêu khá rẻ, một cân chỉ cần ba viên tinh hạch cấp 1.” Ông ấy dừng một lúc: “Vịt cắt xẻo này cũng làm từ vịt biến dị.”
“Ừm ừm, lấy cho tôi bảy cân, phải rồi, hai cân trong số đó chia thành mỗi phần một cân.”
“Được rồi, cô gái, cô chờ một lát nhé.”
“Vâng vâng.” Kiều Nghệ lấy tinh hạch ra, tính toán một chút, lần này cô đã tiêu tốn năm mươi sáu viên tinh hạch cấp 1.
“Tiểu Nghệ, sao em lại mua nhiều như thế?” Sở Thiên thấy Thẩm Chi Hủ dường như không có ý kiến gì về việc “tiêu tiền như nước” của Kiều Nghệ, có điều gã không nhịn được hỏi dò một phen.
“Ơ, không phải đã nói tôi khao à?” Kiều Nghệ giả vờ bất mãn trợn mắt nhìn gã: “Trong bảy cân có hai cân là của anh và Cố Hựu Kỳ, ba cân là của tôi, mama và Người đẹp ốm yếu. Hai cân còn lại là của Tiểu Thụ, không phải lúc tới đã bàn bạc xong rồi sao?”
Sở Thiên biết rõ, lại không ngờ Kiều Nghệ sẽ mua nhiều như vậy.
“Chẳng lẽ các anh ăn không hết ư?” Kiều Nghệ ngờ vực quan sát hai người bọn họ, tuy rằng vịt biến dị của cửa tiệm này không to lớn như vậy, nhưng mà cũng lớn bằng một con ch.ó vườn. Với sức ăn hiện tại của cô, một con vịt biến dị đủ cho cô ăn, thậm chí còn dư bụng để ăn những thứ khác.
Sở Thiên và Cố Hựu Kỳ đều có chút bối rối khi bị hoài nghi như vậy, vịt biến dị lớn như thế... Bọn họ cùng lắm chỉ có thể ăn hết hai phần ba con thôi.
Đây cũng là sức ăn của đàn ông trưởng thành bình thường, hai người cảm thấy rất bình thường. Tuy nhiên khi đối mặt với Kiều Nghệ, cả hai đều không dám nói ra, sợ bị đả kích.
Thấy hai người kia không nói lời nào, cô cũng không khăng khăng bắt họ trả lời, bèn xua xua tay: “Bỏ đi bỏ đi, đợi lát nữa các anh mang về ăn, chốc nữa bỏ vào không gian của Người đẹp ốm yếu vậy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-390.html.]
“... Được.”
Hai người đáp lại một cách bất lực.
Thẩm Chi Hủ có chút vui vẻ khi thấy bọn họ chịu thiệt.
“Cô gái ơi, gói xong rồi!”
“Ừ, đây là năm mươi sáu viên tinh hạch, chú cất đi.” Kiều Nghệ đưa tinh hạch cho chủ tiệm, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho Người đẹp ốm yếu cất đồ ăn đi.
“Này! Nếu như cô thích, hãy thường xuyên ghé tiệm nhỏ chúng tôi nhé!”
“Chắc chắn, chắc chắn rồi.” Kiều Nghệ nở nụ cười ngọt ngào.
Sau khi mọi người rời khỏi cửa tiệm vịt quay, cô nhìn về phía Cố Hựu Kỳ: “Tiếp theo chúng ta đi đâu đây?”
“Tiểu Nghệ này, em đói bụng không?”
“Hơi hơi.”
“Vậy chúng ta đi ăn mì trộn tương đi!”
Mì trộn tương cũng là một trong những đặc sản của thủ đô.
“Được nha.” Kiều Nghệ đồng ý, cảm nhận được bắp chân lại căng cứng. Cô cúi người xuống, sờ sờ lá cây xanh biếc của cây non mini: “Cưng ráng nhịn chút nữa thôi, sau khi trở về là có thể ăn được hai suất đó.”
Hai, hai suất...
Nếu như cây non mini ở trạng thái hình người, sợ rằng mắt nó đã lấp lánh ánh sao rồi.
Lá cây màu xanh ngọc của nó nhẹ nhàng run lên đáp lại Kiều Nghệ.
Cô an ủi nó xong, bảo Cố Hựu Kỳ dẫn đường.
Con phố thương mại này có rất nhiều cửa tiệm, nhờ sự chỉ dẫn của Cố Hựu Kỳ, bọn họ đi tới một quán mì trộn tương.
“Tôi nhớ sau khi anh trở về không ở lại được mấy ngày nhỉ? Sao lại quen thuộc nơi này như vậy?” Sở Thiên buồn bực.
Cố Hựu Kỳ nhẹ giọng bật cười: “Anh không hiểu cái này rồi, đây là tố chất cơ bản của một người thích ăn hàng đó.”
Sở Thiên: “...”
Được thôi.
“Ông chủ, lấy...” Anh ta vừa định nói bốn bát, khóe mắt liếc thấy bộ lông bóng loáng óng mượt của hổ trắng lớn thì dừng lại, quay đầu lại hỏi nó: “Đại Bạch, mi muốn ăn mì trộn tương không?”
Hổ mẹ gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
Hả? Đây là có ý gì?
Cố Hựu Kỳ có chút mờ mịt, chỉ có thể nhìn về phía Kiều Nghệ, muốn nhờ cô giải thích rõ ràng ý của hổ trắng lớn là gì.
“Mama muốn ăn, nhưng không muốn ăn ở chỗ này.” Kiều Nghệ vẫn rất hiểu mama nhà mình.
Đúng như dự đoán, sau khi cô dứt lời, cái đuôi lông xù của hổ mẹ quấn lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng cọ cọ vào.
Cố Hựu Kỳ thấy thế thì mê tít mắt, không biết bản thân đi bắt một con hổ về nuôi còn kịp hay không.
“Oke.” Anh ta đồng ý, lớn tiếng thông báo với ông chủ đang đợi: “Ông chủ, lấy bốn bát mì trộn tương, ba bát trong đó gói lại nha!”
“Được rồi!”
“Bao nhiêu tinh hạch thế?” Kiều Nghệ nhanh nhảu hỏi, chẳng qua ông chủ chưa kịp trả lời, Cố Hựu Kỳ đã mở miệng: “Bữa này anh mời!”
Nực cười, sao anh ta có thể để một nữ sinh như cô mời bọn họ đi ăn chứ? Còn cần mặt mũi không?
“Không phải đã nói...” Cô còn chưa lầu bầu xong thì đã bị Sở Thiên ngắt lời.
“Em đã mời rồi, tiếp theo đổi lại anh và Hựu Kỳ mời mọi người.”
Kiều Nghệ thấy thái độ của hai người này kiên quyết như vậy, chỉ có thể chấp nhận: “Thế cũng được, hai anh không cần sợ đâu, tôi và Tiểu Thụ đều ăn rất giỏi!”
Lời này vừa thốt ra, Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên nhớ lại sức ăn đáng ngạc nhiên của cô, cả hai đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, muốn xem xem giờ phút này đối phương có vẻ mặt gì.
Nhưng mà Thẩm Chi Hủ đã “trải sự đời” quá nhiều, sao lại bị sức ăn khỏe của bạn gái nhỏ nhà mình dọa sợ được. Anh bình tĩnh ngồi đó, để mặc bọn họ quan sát mình.
Trâu bò nha.
Cố Hựu Kỳ và Sở Thiên yên lặng giơ ngón tay cái cho Thẩm Chi Hủ.
Nửa tiếng sau, bọn họ ăn mì trộn tương xong ra ngoài, Cố Hựu Kỳ lại dẫn mấy người Kiều Nghệ đi ăn những món ngon khác. Sau chuyến đi này, nói ít cũng tiêu hao gần ba trăm viên tinh hạch.
Kiều Nghệ cũng chẳng hề cảm thấy đau lòng, dù sao ở trong không gian của Người đẹp ốm yếu còn rất nhiều tinh hạch cấp 1 mà. Cho dù bọn họ ở đây ăn liên tục một tuần, cũng chưa chắc có thể dùng hết tinh hạch.
Mọi hành động của đoàn người Thẩm Chi Hủ đều bị kẻ khác chú ý đến, còn bị dán nhãn “dê béo”, định c.h.é.m giá thật cao một phen với những người này.
Không ngờ kế hoạch còn chưa thực hiện thì đã tuyên bố thất bại.
Bởi vì con gái của một trong những người cầm quyền căn cứ là Quách Tử Họa đột nhiên xuất hiện. Bên cạnh cô ta còn có con trai của một người cầm quyền khác là Tiêu Mẫn Khang đi theo.
Hai người này không thể trêu vào, vậy thì người quen biết hai cậu ấm cô chiêu này lại càng không phải là người mà bọn họ có thể trêu chọc được.
Nghĩ đến đây, lòng dạ ham muốn chộn rộn của những người khác đều bị ép xuống.
“Anh Cố, anh về rồi ạ?”
Quách Tử Họa mặc váy công chúa màu hồng phấn, tung tăng chạy đến bên cạnh Cố Hựu Kỳ, khuôn mặt đáng yêu cực kỳ giống như búp bê tràn đầy nụ cười sung sướng.
Da đầu Cố Hựu Kỳ tê rần khi nghe thấy giọng điệu ngọt ngào uốn éo kiểu cách này.
Sao lại đen đủi như vậy chứ? Anh ta vẫn chưa dẫn mấy người Kiều Nghệ ăn hết mấy món ngon mà, vì sao người phụ nữ này lại tới rồi?
“Em nghe anh Tiêu nói anh đang ở phố thương mại mà em còn không tin đấy, kết quả anh thật sự quay về rồi! Anh Cố này, anh đáng ghét thật đó, trở về cũng chẳng nói cho Tử Họa một tiếng!” Cô ta phồng hai má lên, tức giận trợn mắt nhìn Cố Hựu Kỳ.
Khóe miệng anh ta giật giật một cách cứng ngắc, liếc nhìn Tiêu Mẫn Khang đứng bên cạnh xem kịch vui, trong lòng chửi rủa người này tám trăm lần!
Gã thật không hổ là đối thủ một mất một còn của mình từ nhỏ đến lớn mà. Anh ta vừa mới trở lại, đối phương đã dẫn theo Quách Tử Họa đến làm bản thân buồn nôn rồi.