Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 397
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:10:50
Lượt xem: 153
Kiều Nghệ: "..."
Ánh mắt này của hổ cha thật sự rất là đáng sợ...
Hổ mẹ phát hiện sắc mặt của nhóc con không đúng, nó nhìn theo ánh mắt của cô, đương nhiên cũng phát hiện ánh mắt như d.a.o đó của zombie hổ trắng. Hổ mẹ có chút không vui, nhóc con của nó mà nó còn chưa từng hung dữ, tại sao hổ cha có thể hung dữ với con bé được chứ?
Nghĩ như thế nên nó bất mãn gầm nhẹ một tiếng với zombie hổ trắng.
"Rống!" Không được hung dữ với bé con!
Zombie hổ trắng bị rống bỗng nhiên mở to mắt như long trời lở đất và không dám tin, cái đuôi cũng cụp xuống, toàn thân cũng toát ra sự bi thương mãnh liệt.
Hổ mẹ: "..."
Hai mẹ con liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt của nhau.
Kiều Nghệ cũng không ngờ hổ cha nhà mình lại như vậy. Trước khi đến thành phố Lang, cô đã nghĩ hổ cha là người như thế nào, hoặc là oai phong lẫm liệt, hoặc là cao ngạo lạnh lùng như hổ mẹ, hoặc là dịu dàng quan tâm, nhưng cô chưa từng nghĩ hổ cha sẽ như thế này...
Nhưng không thể không nói, hổ cha như thế này không hiểu sao lại cho người ta một loại cảm giác đáng yêu.
"À thì..." Kiều Nghệ hơi do dự, cuối cùng vẫn phun ra chữ kia: "Cha?"
Cha? Cha gì cơ? Nghe không hiểu.
Zombie hổ trắng đang đắm chìm trong thế giới bi thương, khi nghe thấy giọng nói của thú hai chân giống cái thì lỗ tai hình bán nguyệt run lên, rõ ràng là không phản ứng gì với cô.
Kiều Nghệ lại bất lực, chỉ có thể cúi đầu nhìn về phía hổ mẹ.
Hổ mẹ vẫy vẫy cái đuôi dài của mình, dùng ánh mắt ra hiệu cô không cần để ý. Nó đã quen với tính cách này của zombie hổ trắng, càng để ý thì zombie hổ trắng càng được đà lấn tới.
Vì thế hổ mẹ không thèm phản ứng lại zombie hổ trắng mà đi vào trong căn phòng lớn.
Hổ trắng lớn vừa rời đi, zombie hổ trắng lập tức thoát khỏi thế giới bi thương của mình và bước vội theo. Khi đi ngang qua Kiều Nghệ, nó còn dùng mũi phì ra một tiếng rất khinh thường, hoàn toàn không có dáng vẻ nhắm mắt theo đuôi và sự bi thương mãnh liệt vừa rồi.
Kiều Nghệ chứng kiến toàn bộ quá trình thì khóe miệng giật một cái, thì ra hổ cha còn là một con hổ diễn sâu ư?
(Hổ cha: Oscar nợ ta một giải thưởng!)
Cô nhìn sang Người đẹp ốm yếu bên cạnh và thấy nụ cười trong đáy mắt anh.
"...Người đẹp ốm yếu." Cô nhìn anh lên án.
"Sao thế?" Thẩm Chi Hủ đi qua, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy vòng eo thon của cô, chỉ dùng chút lực đã để cô tựa vào trong lồng n.g.ự.c của mình: "Em buồn hả?"
"Buồn gì cơ?"
Thẩm Chi Hủ hất cằm về phía zombie hổ trắng đang đi theo sau lưng hổ trắng lớn.
Kiều Nghệ hiểu ý, đôi mắt hiện lên sự mờ mịt: "Nói buồn thì cũng không đến mức..."
Dù sao có tình thương của mẹ, cô cũng sẽ không tham lam đòi hỏi tình thương của cha, cô vẫn rất dễ hài lòng.
"Vậy thì thế nào?"
"Ôi, em cũng không thể nói rõ được, đại khái là có hơi phức tạp."
Thẩm Chi Hủ chống cằm lên đầu của cô và khẽ cọ: "Còn có anh ở đây."
Trong lòng Kiều Nghệ khẽ động, cô quay lại ôm lấy vòng eo gầy gò của Người đẹp ốm yếu và cọ mặt vào n.g.ự.c của anh: "Vâng."
Hai người ôm ấp như không có ai bên cạnh, khóe mắt hổ mẹ hơi co giật khi quay đầu thấy họ như vậy, cũng không có ý định nhìn họ chằm chằm, ánh mắt đặt ở trên người của zombie hổ trắng đang dè dặt xích lại gần mình.
Zombie hổ trắng mừng rỡ vẫy vẫy cái đuôi khi phát hiện giống cái đang nhìn mình, nhớ đến chuyện vừa rồi giống cái rống lên với nó vì con thú hai chân giống cái kia, ấm ức cau mũi một cái. Nó cố ý nặn ra vài tiếng rên rỉ ồm ồm từ cổ họng để giả vờ đáng thương.
Hổ mẹ chỉ lẳng lặng xem nó diễn.
Cây non mini cũng chưa từng thấy hổ trắng như thế nên tò mò lại gần, dùng cành xếp ra mấy chữ.
[Hổ trắng lớn, ông ấy đang làm gì vậy?]
[Trông có hơi đần độn.]
Thấy cây non mini luôn ngốc nghếch cũng cảm thấy zombie hổ trắng đần độn, đáy mắt hổ mẹ hiện lên sự bất lực.
Cây non mini thấy hổ trắng lớn không để ý đến mình thì cũng cảm thấy vô vị, lạch bạch bỏ đi bằng cành của nó.
Cây đói bụng rồi, cây biến thành người đi ăn cái gì đây!
Zombie hổ trắng thấy giống cái chỉ phản ứng với thực vật kỳ quái kia, ba phần ấm ức tăng lên mười phần, rên rỉ xích lại gần. Nó thầm vui mừng khi thấy giống cái không hung dữ với mình, không ngừng cố gắng tiến tới. Khi sắp cọ đến thì hổ mẹ cử động và nhấc móng vuốt lên đặt lên đầu của nó, thành công cản nó tiến lên.
"Rống?"
Zombie hổ trắng nghiêng đầu, ánh mắt mờ mịt.
Nhưng suy nghĩ của nó mau chóng linh hoạt lên, với tư thế này, nó dùng đầu của mình cọ vào đệm thịt mềm mại của giống cái.
Hổ trắng lớn im lặng thu hồi móng vuốt, thấy zombie hổ trắng lại muốn đến gần bèn dùng ánh mắt cảnh cáo nó.
Zombie hổ trắng bị cảnh cáo đành dừng lại, nhưng sự đụng chạm vừa rồi đã làm cho nó rất thỏa mãn rồi, nhất là ngửi được mùi hương khiến nó dễ chịu đó, cả người hổ chưa bao giờ lâng lâng như thế.
"Rộp rộp rộp."
Lúc này, cây non mini đã biến trở lại hình người và mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình từ từ đi tới, nó ôm một túi khoai tây chiên còn to hơn mặt của mình ăn một cách ngon lành.
Zombie hổ trắng thoát khỏi sự lâng lâng khi nghe thấy tiếng động nhỏ, cảnh giác nhìn theo tiếng động thì phát hiện trong phòng lại có thêm một con thú hai chân trẻ măng.
Cu con này ở đâu ra vậy?
Zombie hổ trắng khịt khịt mũi, phát hiện mùi trên người thú hai chân trẻ măng này giống thực vật kỳ lạ kia như đúc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-397.html.]
Chuyện gì xảy ra vậy?
Zombie hổ trắng sửng sốt, vô thức ngăn ở trước mặt hổ mẹ.
Cây non mini thấy zombie hổ trắng nhìn mình chằm chằm thì tưởng rằng zombie hổ trắng cũng muốn ăn khoai tây chiên của mình, nó chần chừ một lát rồi đau lòng nói: "Ông, muốn, ăn, hả?"
Zombie hổ trắng: "?"
"Ông, mới, đến, tôi, chia, sẻ, với, ông." Cây non mini nói từng chữ một.
Zombie hổ trắng không để ý nó đang nói gì, nhưng cảm giác nó không có ác ý nên cũng bớt cảnh giác hơn, sau đó thăm dò nhìn về phía giống cái của mình thì đã thấy hổ mẹ uể oải đi về phía thú hai chân giống cái.
Zombie hổ trắng vội vàng đuổi theo, đôi mắt hổ trắng dã nhìn Kiều Nghệ không giống như d.a.o nữa, có điều vẫn lộ ra sự không thiện cảm trước đây.
Hổ mẹ phát hiện thì khó chịu dùng đuôi đánh mấy cái lên cái mặt to tròn của zombie hổ trắng, vốn chỉ muốn cảnh cáo nó không được hung dữ với nhóc con, song lại thấy tâm trạng của zombie hổ trắng nhộn nhạo một cách khó hiểu.
Hổ mẹ cũng lười phản ứng, dùng móng vuốt chỉ chỉ vào nhóc con, rồi lại chỉ chỉ vào Thẩm Chi Hủ.
Kiều Nghệ lập tức ngầm hiểu, bảo Người đẹp ốm yếu lấy quần áo cho hổ mẹ.
Thẩm Chi Hủ lấy ra một cái túi du lịch từ trong không gian, bên trong chứa quần áo thường dùng của hổ trắng lớn. Anh đưa cho Kiều Nghệ rồi đưa mắt nhìn họ cùng nhau vào phòng. Vốn dĩ zombie hổ trắng cũng muốn đi vào, nhưng lại bị hổ trắng lớn rống lên một tiếng, ngăn lại hành động của nó.
Zombie hổ trắng tủi thân không chịu nổi, chỉ là sau khi cánh cửa phòng đóng lại thì nó lập tức thu lại sự tủi thân, ngồi chồm hổm ở cửa nhìn chằm chằm Thẩm Chi Hủ và cây non mini một cách cảnh giác, tốc độ thay đổi đó khiến người ta không nói nên lời.
Thẩm Chi Hủ thấy thế thì như nghĩ đến gì đó, tâm trạng rất tốt sờ lên cằm.
"Cạch cạch."
Âm thanh vặn nhẹ của tay nắm cửa khiến đôi tai hình bán nguyệt của zombie hổ trắng giật giật, nó xoay người nhìn chằm chằm vào cửa phòng với ánh mắt sáng rực.
Không lâu sau, cửa phòng được ai đó mở ra, người đi đầu là thú hai chân giống cái, zombie hổ trắng không thèm để ý đến cô mà chỉ chờ đợi giống cái của nó đi ra. Vừa ngửi được mùi hương của giống cái, nó đang định hưng phấn tiến tới, nhưng không ngờ lại phát hiện mùi hương phát ra trên người một con thú hai chân giống cái khác!
Zombie hổ trắng: "!"
Đôi mắt hổ trắng dã của nó đờ đẫn một lát, ngay cả đuôi cũng không vung vẩy nổi, cứng đờ ở giữa không trung.
Kiều Nghệ không lên tiếng, hai mẹ con liếc nhìn nhau, đều nhận ra sự hứng thú xem kịch vui từ đáy mắt của nhau.
Zombie hổ trắng định thần lại, không tin mà liều mạng hít hà, mùi hương đó vẫn phát ra từ thú hai chân giống cái lạ lẫm kia!
Chuyện gì xảy ra vậy?⊙﹏⊙
Zombie hổ trắng ngạc nhiên và hoang mang, nhưng thấy giống cái của nó vẫn chưa ra, nó không chờ được mà vội vàng xông vào trong phòng.
Lần này hổ mẹ không ngăn cản zombie hổ trắng nữa, mà để mặc kệ nó đi thẳng qua người mình, sau đó khoanh tay trước n.g.ự.c yên lặng chờ đợi phản ứng của nó.
Zombie hổ trắng vừa vào phòng thì phát hiện mùi hương trên người giống cái của nó không còn nữa, mà cũng không thấy bóng dáng giống cái của nó đâu cả.
Giống cái của nó đâu rồi?
Giống cái lớn như vậy của nó đâu rồi?
Zombie hổ trắng vừa hoảng vừa sốt ruột, bắt đầu xoay quanh tại chỗ, cái đuôi hổ thật dài càng giống chiếc roi cứng rắn đập liên tiếp lên sàn nhà. Đột nhiên, nó như nghĩ đến gì đó, quay ngoắt về phía hai con thú hai chân giống cái đứng ở cửa, thấy các cô ung dung nhìn mình chằm chằm, nó tức giận gào thét một tiếng.
"Rống rống!" Giống cái của tôi đâu? Các người giấu giống cái của tôi ở đâu rồi? Mau trả lại cho tôi!
Quanh người nó bùng nổ khí thế đáng sợ, điều này cũng làm cho hổ mẹ nhìn nó với cặp mắt khác.
Hổ mẹ khẽ nhíu mày, khóe môi cong lên không thể phát hiện.
Đúng, như thế này mới là bình thường.
Kiều Nghệ có hơi lo lắng nhìn về phía hổ mẹ khi thấy zombie hổ trắng tức giận, thấy hổ mẹ đưa cho mình một ánh mắt an tâm chớ vội, cô lập tức bình tĩnh tiếp tục xem.
"Rống rống!" Mau trả lời đi! Nếu không đừng trách tôi không khách sáo!
Lúc zombie hổ trắng gào thét, đôi mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào thú hai chân tỏa mùi hương giống với giống cái của nó ở bên cạnh.
Rốt cuộc giống cái của nó đi đâu rồi? Vì sao trên người của thú hai chân giống cái này lại phát ra mùi hương của cô ấy?
Lúc này, Zombie hổ trắng nóng nảy mới chú ý tới dáng vẻ của thú hai chân giống cái kia, đôi mắt trắng dã có hơi khựng lại.
Hừm, sao nó cảm thấy thú hai chân giống cái này cho nó cảm giác rất quen thuộc nhỉ...?
Mái tóc dài màu trắng như tuyết đó, giống bộ lông xinh đẹp của giống cái của nó, còn có cặp mắt đó...
Lẳng lặng nhìn nó như thế này, lại càng giống hơn!
"Rống?"
Zombie hổ trắng từ từ bình tĩnh lại, gào thét thăm dò.
"Ngu ngốc." Hổ mẹ nhàn nhạt phun ra hai chữ.
Kiều Nghệ ở một bên nghe thấy, không hiểu sao lại có chút đồng cảm với hổ cha.
Lúc này, cây non mini đang ôm bì khoai tây chiên lớn cũng từ từ đi tới, rõ ràng là sang đây xem kịch vui.
Không biết sau khi zombie hổ trắng nhìn thấy nó lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, đi về phía thú hai chân giống cái có mùi hương và vẻ ngoài rất giống với giống cái của nó, đồng thời còn gầm nhẹ một tiếng hỏi dò.
"Rống?" Cô là giống cái của tôi sao?
Hổ mẹ yên lặng nhìn chằm chằm zombie hổ trắng, thấy nó đi nhanh tới đây rồi lại ngập ngừng dừng lại, chóp đuôi sau lưng vặn vẹo mấy lần để lộ nội tâm rối rắm của chủ nhân.
"Lại đây." Hổ mẹ ngồi xuống, vẫy vẫy tay với zombie hổ trắng.
Zombie hổ trắng vô thức đi tới, nhưng sau khi ý thức được mình đang làm gì thì lưng kéo căng muốn lùi về sau, thịt mềm trên cổ lại bị con thú hai chân giống cái kia kéo lại.
Zombie hổ trắng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác bị xúc phạm đến phẫn nộ. Nó đang định gầm thét vài tiếng thì đụng phải tròng mắt màu lam nhạt trong veo và gợn sóng của đối phương, bỗng dưng lại không kêu được nữa, kinh ngạc để hổ mẹ tùy ý cầm thịt mềm của nó.