Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 399
Cập nhật lúc: 2024-08-18 20:11:26
Lượt xem: 150
Ôi, đúng là mùi của đồng loại...
Chỉ là trước đó trên người cô nhiễm quá nhiều mùi trên người giống cái, nó nhất thời không phát hiện ra được.
"Đoán được chưa?" Hổ mẹ ung dung chờ đợi phản ứng của zombie hổ trắng.
Zombie hổ trắng ngơ ngác quay đầu nhìn hổ mẹ, máy móc lắc đầu.
Nó không đoán được...
"Rống rống?" Đây là hổ con em nhặt được ở bên ngoài sao?
Zombie hổ trắng lại tới nhìn hổ con, đột nhiên cảm thấy con hổ con này càng nhìn càng quen mắt...
"Ngu ngốc." Hổ mẹ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép gõ gõ đầu của nó.
Mặc dù zombie hổ trắng bị gõ nhưng không cảm thấy đau đớn, vẫn ấm ức dùng hai móng vuốt ôm lấy đầu của mình, còn dùng ánh mắt vô cùng đáng thương liếc nhìn hổ mẹ.
Hổ mẹ thường thấy nó như vậy nên đã quen, bỏ qua một bên không thèm nhìn nó, vẫy vẫy tay với nhóc con: "Bé con tới đây nào."
Kiều Nghệ dò xét đi qua, thấy hổ cha không còn nhìn mình ác ý giống trước đó thì mạnh dạn bước nhanh tới bên người của hổ mẹ.
"Grừ."
Sau khi Kiều Nghệ lớn lên, giọng lớn hơn trước đây, nhưng cô vẫn thích kêu grừ.
Cô đến gần hổ mẹ, khóe mắt nhìn chằm chằm hổ cha, đồng thời rúc đầu vào trong bộ n.g.ự.c mềm mại thơm tho của hổ mẹ.
Hì hì, cái ôm của mama xinh đẹp luôn luôn là tuyệt vời nhất!
Zombie hổ trắng thấy thế cũng bất chấp mà giả vờ tủi thân, đôi mắt hổ trắng dã trợn tròn lên.
"Rống!" Mày tránh ra đi!
"Rống rống!" Đừng tưởng rằng mày là hổ con là có thể chiếm lấy giống cái của tao!
"Rống rống!" Giống cái là của tao! Của tao! Của tao!
Zombie hổ trắng khí thế hung hăng nhìn chằm chằm hổ con trong n.g.ự.c hổ mẹ, đáng tiếc khí thế này không duy trì được mấy giây đã bị một cái tát của hổ mẹ đập tan.
"Anh hung dữ cái gì? Em cũng chưa từng hung dữ với bé con đâu!" Hổ mẹ không vui trừng nó.
Zombie hổ trắng: QAQ
Hổ mẹ thuận tay sờ lên lỗ tai của nhóc con, không khỏi cảm khái vẫn là nhóc con sờ thích hơn.
Zombie hổ trắng thấy vậy thì hết sức ghen tị, trông mong nhìn chằm chằm vào giống cái, hy vọng hổ mẹ cũng có thể sờ nó.
Rõ ràng tất cả đều là hổ, vì sao giống cái sẵn sàng tới gần hổ con mà không muốn nhích lại gần nó?
Chẳng lẽ vì nó không phải là hổ con ư?
Hay là nó kêu khó nghe?
Zombie hổ trắng rối rắm đến nhíu mày, nghĩ tới tiếng kêu vừa rồi của hổ con, cổ họng của nó nhấp nhô mấy lần.
"Rống... Grừ..."
Lần đầu tiên nó thử loại tiếng kêu này, có một loại lố bịch chẳng ra làm sao.
Hổ mẹ dù không thích cười cũng bị nó chọc cười, tâm trạng vui vẻ xoa cái đầu xù lông của nhóc con: "Hổ bao nhiêu tuổi rồi mà tranh giành tình cảm với bé con chứ?"
Zombie hổ trắng không phục, thử nhe răng về phía nhóc con trong n.g.ự.c giống cái.
"Làm gì đó?" Hổ mẹ thu lại nụ cười, trừng mắt với zombie hổ trắng: "Đây là bé con của em, anh không được hung dữ với con bé!"
Không biết câu nói này mang đến bao nhiêu chấn động cho zombie hổ trắng.
Zombie hổ trắng: "?"
Giống cái của nó...
Sao lại có hổ con rồi?
Đôi mắt zombie hổ trắng đờ đẫn, đại não hỗn loạn, chỉ còn lại chuyện giống cái của nó lại có hổ con...
Kiều Nghệ nhạy bén cảm nhận được tâm trạng của hổ cha không đúng, cô có hơi lo âu nhìn về phía hổ mẹ.
"Grừ grừ?" Mama, cha bị làm sao vậy?
Hổ mẹ khẽ cau mày, đang định nói gì đó với zombie hổ trắng thì nó lại mở to đôi mắt trắng dã nhìn hổ mẹ chằm chằm, đáy mắt đầy sự bi thương.
Không hiểu sao trái tim hổ mẹ nặng trĩu, lời muốn nói ra nghẹn ở cổ họng.
"Rống rống?" Có phải em bị giống đực khác ức h.i.ế.p không?
Nếu không thì sao lại có hổ con?
Lúc này, trong đầu zombie hổ trắng đột nhiên hiện lên mấy đoạn ký ức, là hình ảnh nó hạ gục giống đực khác để tranh giành quyền giao phối với giống cái. Rõ ràng những ký ức này đều có thể khiến nó vui vẻ, thậm chí là đắc ý, nhưng nhìn đến hổ con trong n.g.ự.c giống cái, nó chỉ cảm thấy khó chịu.
Thẩm Chi Hủ luôn đứng một bên yên lặng quan sát, thấy cảnh này thì chợt hiểu ra gì đó, buồn cười mở miệng: "Hổ cha ... Có phải là đã hiểu nhầm gì đó rồi không?"
Anh vừa mở miệng, tất cả ánh mắt đều tập trung ở trên người anh.
Hổ mẹ không ngốc, nhanh chóng kịp phản ứng và di chuyển ánh mắt qua, vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vỗ đầu to của zombie hổ trắng: "Anh nghĩ đi đâu vậy?"
"Anh không nhớ sao?"
"Bé con là con của em và anh đó."
Từng chữ mà hổ mẹ nói ra lọt vào trong lỗ tai của zombie hổ trắng giống như một cơn gió mát, thổi tan sương mù xám xịt lúc nào cũng tràn ngập trong đầu của nó, khiến nó nhớ tới rất nhiều cảnh tượng, trong đó có hình ảnh sau khi nó hạ gục giống đực khác, nó đạt được quyền giao phối với giống cái. Mặc dù vẫn không đánh lại giống cái, nhưng giống cái bằng lòng giao phối với nó!
Sau đó không lâu, giống cái đã mang thai con của nó!
Lúc ấy giao phối xong, nó vẫn không muốn rời đi. Tuy giống cái mang thai nhưng nó vẫn trông mong chạy đến lãnh thổ của giống cái, cho dù bị giống cái đánh, bị thú hai chân chăn nuôi xua đuổi thì nó cũng không nỡ rời đi.
Tiếc là thời gian như thế chẳng được bao lâu, trong thú hai chân đột nhiên xuất hiện quái vật, bọn chúng tập kích toàn bộ vườn bách thú, rất nhiều động vật đều bị những quái vật đó cắn chết!
Lúc ấy nó cũng bị quái vật này cắn c.h.ế.t vì bảo vệ giống cái, nhưng nó cũng không c.h.ế.t hoàn toàn, vượt qua từng thời kỳ ngơ ngơ ngác ngác, đầu của nó dần dần khôi phục sự minh mẫn!
Từng đoạn ký ức ngắn chiếu lại trong đầu của nó, đôi mắt hổ trắng dã đó càng ngày càng sáng.
Đột nhiên nó đứng lên, nhìn chằm chằm vào hổ con trong n.g.ự.c giống cái, càng nhìn càng cảm thấy vẻ ngoài của cô giống mình và giống cái!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-399.html.]
Chẳng trách trước đó nó cảm thấy trông cô quen mắt như vậy!
Nó thỏa mãn l.i.ế.m liếm sợi râu, lại dạo một vòng quanh giống cái và hổ con, khắc ghi thật sâu mùi hương của hổ con vào trong lòng.
Khà khà, hổ con của nó và giống cái thật là xinh đẹp, đương nhiên, đẹp nhất vẫn là giống cái của nó!
Nghĩ như vậy, zombie hổ trắng không kiềm chế được tâm trạng vui sướng của mình, liên tục phát ra tiếng hổ gầm trầm đục.
Tiếng gầm chấn động đến mức tay của cây non mini run lên, thạch trong tay rơi cạch một tiếng trên mặt đất, đôi mắt màu nâu nhất thời phủ kín một tầng hơi nước.
Hu hu hu, thạch của cây...
Nó nhịn không được mà nhìn chằm chằm một cách lên án vào zombie hổ trắng đang đắm chìm trong trong hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng cũng nhăn lại.
Đáng tiếc là không con hổ nào để ý tới, vẫn là Thẩm Chi Hủ nhìn thấy và đưa cho nó một cái thạch, mới khiến cho tâm trạng của nó tốt lên.
"Được rồi, đừng kêu nữa!"
Hổ mẹ cũng bị âm thanh của zombie hổ trắng làm cho đầu óc choáng váng, không nhịn được đưa tay vỗ vỗ đầu của nó.
Zombie hổ trắng được vỗ thì ngoan ngoãn không kêu nữa, nhìn giống cái của nó, lại nhìn hổ con của nó, đắc ý đến sợi râu cũng khẽ run rẩy.
Ồ, sau này hổ cũng có hổ con rồi!
“Trần Lôi! Rốt cuộc thì anh muốn làm gì?”
Trước cổng thôn Đường Hà có hai nhóm người đang giằng co lẫn nhau, trong đó tên cầm đầu đứng ở bên này cổng thôn Đường Hà là một người đàn ông trẻ tuổi, nếu đám Kiều Nghệ ở đây thì có thể nhận ta người này chính là Lý Tông Húc bọn họ đã từng gặp ở thành Hồng Diễn.
Đứng đối diện với Lý Tông Húc, là một người đàn ông cường tráng, anh ta nghe thấy Lý Tông Húc chất vấn với giọng điệu tức giận thì cười ha hả: “Làm gì à? Đương nhiên là để các người giao đám ong mật biến dị và con husky biến dị kia ra đây rồi!”
Nghĩ tới bầy ong biến dị sẽ tạo ra mật, Trần Lôi tham lam l.i.ế.m môi.
Anh ta thật sự không ngờ vùng đất hoang vu nghèo đói này lại có thứ đồ tốt như vậy! Nếu anh ta có thể nắm giữ nó trong tay cầm đi giao dịch với các căn cứ lớn khác, không chừng có thể kiếm được rất nhiều tinh hạch!
Trần Lôi nghĩ tới đây thì lại càng quyết tâm muốn chiếm đoạt bầy ong biến dị và husky biến dị kia vào tay mình!
“Anh đừng có quá đáng!” Người nói chuyện chính là Lưu Y Na, cũng là người của thôn Đường Hà, mặc dù là một người bình thường nhưng lại dám cầm d.a.o liều mạng với zombie. Không ai trong thôn Đường Hà dám coi thường cô ta, chứ đừng nói tới việc cô ta còn một người em trai có dị năng cấp 4.
Nhưng đám người Trần Lôi kia rõ ràng không coi Lưu Y Na ra gì, từng đôi mắt không an phận liên tục nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô ta, cuối cùng Trần Lôi nở một nụ cười dâm đãng tà ác.
“Quá đáng sao? Thời thế bây giờ kẻ mạnh là vua! Cá lớn nuốt cá bé! Các người cho rằng chỉ dựa vào một mình Lý Tông Húc dị năng giả cấp 6 và một con Husky biến dị cấp 6 là có thể bảo vệ được bầy ong biến dị đó à? Đừng có ngu ngốc như vậy nữa, tôi khuyên các người hãy ngoan ngoãn giao ra, đừng đợi đến khi chúng tôi ra tay thì người của thôn Hà Đường sẽ phải chịu tổn thất đấy! Đúng rồi, em gái nhỏ, tôi thấy ngoại hình của cô cũng xinh đẹp, có muốn cân nhắc làm người đàn bà của tôi không?” Trần Lôi nói xong, lại l.i.ế.m liếm môi, ánh mắt càn rỡ kia như muốn lột sạch quần áo ở trên người Lưu Y Na.
Những người ở phía sau anh ta nghe thấy vậy thì đều nở nụ cười bỉ ổi.
“Mày muốn c.h.ế.t à?” Lưu Minh Bân sao có thể chịu được khi bọn họ đối xử với chị mình như vậy, cậu ta tức giận chuẩn bị xông lên liều mạng với Trần Lôi, song lại bị Lưu Y Na mang vẻ mặt khó coi ngăn lại.
“Em trai, bình tĩnh!”
“Chị, bọn họ bắt nạt chị!”
Điều này làm cậu ta không thể tỉnh táo được! Bây giờ cậu ta chỉ còn mỗi chị là người thân!
“Ha ha ha ha ha ha ha…” Trần Lôi nhìn thấy tình cảm chị em thắm thiết giữa hai người bọn họ, không nhịn được bật cười: “Cậu chính là em vợ tương lai của tôi à? Nghe lời tôi đi, đừng ở lại thôn Đường Hà này nữa, ở đây không có tương lai đâu! Chi bằng theo chúng tôi trở về thôn Quang Dược đi!”
“Đúng đấy đúng đấy!”
“Về thôn Quang Dược với chúng tôi đi!”
“Làm người phụ nữ của đại ca chúng tôi còn thú vị hơn là ở thôn Đường Hà này!”
“Ha ha ha ha, chị dâu tương lai của chúng tôi vẫn còn trẻ, công phu trên giường của đại ca chúng tôi cũng rất khá, sau này cô sẽ rất hạnh phúc!”
Bọn họ không hề coi ai ra gì, vừa nói những lời thô tục này vừa nhìn ngó đánh giá người Tạ Vân Nhã.
Những hành vi này khiến đám Lý Tông Húc không thể nào nhịn được, cho dù đối diện với Trần Lôi dị năng cấp 7 bên cạnh còn có hai dị năng cấp 6, bọn họ cũng không thể chịu đựng được giọng điệu này.
“Các người đáng chết!” Ánh mắt của Lưu Minh Bân đỏ ngầu nhìn chằm chằm đám người Trần Lôi, quanh người bởi vì tức giận mà bốc lên dị năng có màu xanh lục.
Đám người Trần Lôi thấy vậy thì càng cười to hơn.
“Lại còn là người có dị năng cơ đấy.”
“Chậc chậc, mới cấp 4 thôi à? Có phải Lý Tông Húc không cho cậu tinh hạch không?”
“Tới đây nào, em trai lại đây với chúng tôi, đảm bảo có tinh hạch cho cậu lên tới cấp 6…”
Anh ta còn chưa nói xong thì dị năng hệ mộc của Lưu Minh Bân đã hóa thành những gai nhọn màu xanh lúc, bất ngờ tấn công người đang nói chuyện.
Người đàn ông né tránh rất nhanh, nhưng gò má vẫn bị xước tạo thành một đường máu.
Hành động này hiển nhiên chọc giận đám người Trần Lôi.
Vẻ mặt anh ta trở nên âm trầm, tức giận quát: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt đúng không?”
“Các anh xem xông lên, chiếm lấy thôn Đường Hà này cho tôi! Cướp cả người phụ nữ kia về!”
Đám người Lý Tông Húc vừa nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận, nhanh chóng tăng cường cảnh giác, dị năng trong tay sẵn sàng phát động.
Chính vào thời điểm khi hai bên đang giương cung bạt kiếm, một chiếc xe đã được cải tiến lái tới gần cửa thôn.
Cao Hoằng Khải tức giận tưởng đám người tới giúp đỡ Trần Lôi đến, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị liều c.h.ế.t đánh một trận, nhưng khi nhìn sang ánh mắt của anh ta đột nhiên ngừng lại.
Chiếc xe cải tiến kia trông có hơi quen mắt…
Cao Hoằng Khải đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hai mắt sáng lên…
“Là anh Thẩm! Anh Thẩm tới đây!”
Anh Thẩm sao?
Đám người Lý Tông Húc còn chưa kịp phản ứng lại, Lý Văn Bân đứng chung một chỗ với Cao Hoằng Khải cũng nghĩ tới điều gì đó, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Nếu thật sự là Thẩm Chi Hủ, cục diện ngày hôm nay chắc chắn sẽ thay đổi!
Đám người Trần Lôi đang chuẩn bị tấn công thì ngừng động tác, tất cả đều nhìn theo ánh mắt của Cao Hoằng Khải, một người đàn ông gầy lùn mỉm cười đầy khinh thường.
“Không phải, không phải, không phải chứ? Chỉ là một chiếc xe ô tô tới đây mà thôi, các người thực sự nghĩ người khác tới cứu mình hả?”
Dù có là cứu tinh thì đã sao? Chiếc xe kia nhìn qua cũng chả có mấy người, làm sao có thể mạnh hơn mấy chục người bọn họ được?
Cao Hoằng Khải nghe thấy lời người đàn ông kia nói thì nhìn anh ta bằng ánh mắt trìu mến.
Đúng là ngu ngốc mà, bọn họ vốn không biết anh Thẩm mạnh tới mức nào!