Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 40
Cập nhật lúc: 2024-08-07 18:51:29
Lượt xem: 268
Nhưng có vấn đề mới xuất hiện nè, xe này có thể chạy lên núi được sao?
Móng vuốt của Kiều Nghệ gãi gãi đôi tai tròn nhỏ của mình.
Sau khi Thẩm Chỉ Hủ ổn định chỗ ngồi thì anh khom lưng ôm lấy hổ trắng nhỏ vào lòng, rồi đặt cô lên ghế lái phụ.
“Tôi lái xe, em chỉ đường, có được không?”
Có thể chứ, đương nhiên là được rồi!
Kiều Nghệ gật đầu liên tục, nhưng nhìn thấy Người đẹp ốm yếu chỉ thắt dây an toàn cho bản thân anh mà không làm cho cô, chòm râu trên mặt hổ run run lên tỏ ý bất mãn, cô tiến lại gần Người đẹp ốm yếu rồi nâng người lên, móng vuốt vỗ vỗ lên cánh tay anh.
“Ngao ngao…” Tôi cũng muốn được thắt dây an toàn!!!s(・` ヘ ´・;)ゞ
Dù là người hay là hổ, vẫn nên có ý thức phòng tránh tai nạn chứ!!!
Thẩm Chi Hủ nghiêng đầu nhìn hổ trắng nhỏ: “Em sao vậy?”
“Ngao ngao…” Đai an toàn! Đai an toàn!! Đai an toàn!!!
Kiều Nghệ biết không ai có thể nghe hiểu ý mình, nên cô quyết định dùng hành động trực tiếp để thể hiện ý muốn của bản thân, móng vuốt của cô vỗ vỗ lên trên đai toàn của Người đẹp ốm yếu.
Thẩm Chi Hủ sửng sốt một hồi rồi giật mình hiểu ra.
“Em muốn tôi thắt đai an toàn cho em sao?”
Kiều Nghệ gật gật đầu, thấy Người đẹp ốm yếu đã hiểu được ý cô lúc này mới ngồi trở về chỗ cũ, ngoan ngoãn chờ anh thắt đai an toàn cho cô.
Dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu này chọc trúng trái tim Thẩm Chi Hủ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng một con hổ trắng nhỏ lại quá đỗi đáng yêu như vậy.
Khóe môi Thẩm Chi Hủ nhếch lên thành một độ cong, anh tiến lại gần giúp hổ trắng nhỏ đeo đai an toàn, cuối cùng còn không quên xoa xoa cái đầu đầy lông của cô.
“Ngoan quá.”
Giọng nói của Người đẹp ốm yếu thật dễ nghe, đặc biệt là khi dùng giọng điệu dịu dàng cưng chiều này, ngọt ngào đến mức khiến lỗ tai của Kiều Nghệ hơi run lên, khuôn mặt dưới lớp lông xù cũng nóng lên.
Đúng là muốn mệnh hổ mà, Người đẹp ốm yếu đã đẹp thì thôi đi, giọng nói của anh còn dễ nghe như vậy!(〃ノωノ)
Khi Kiều Nghệ đang lạc vào cõi thần tiên thì Người đẹp ốm yếu bên cạnh lại mở miệng: “Em muốn đi đâu?”
Kiều Nghệ phục hồi tinh thần, cơ thể hổ con nâng người lên nhìn về phía trước, móng vuốt của cô chỉ về phương hướng đến khu biệt thự.
“Được rồi, vậy tôi bắt đầu chạy đây, nếu đến nơi thì nhớ nhắc tôi nhé.”
Kiều Nghệ đương nhiên hiểu được lời anh nói, cái đầu lông xù gật gật.
Đã rất lâu rồi Kiều Nghệ chưa được ngồi ô tô, bây giờ được ngồi nên cảm thấy rất mới lạ, cô vừa nhìn cảnh tượng hoang tàn vắng vẻ bên ngoài vừa chỉ đường cho Người đẹp ốm yếu.
Càng đi về phía khu biệt thự thì những zombie gặp bên ngoài không còn là những zombie bình thường lang thang không mục tiêu nữa, chúng nó nghe thấy âm thanh thì sẽ hưng phấn, kêu gào phát ra những âm thanh khàn khàn khó nghe rồi đi đến gần bọn họ.
Đôi mày của Thẩm Chi Hủ hơi nhăn lại, khóe mắt liếc về phía hổ trắng nhỏ, thấy cô không nhúc nhích thì hỏi: “Em sợ sao?”
Kiều Nghệ nghe thấy bèn quay đầu lại nhìn Thẩm Chi Hủ, đôi mắt tròn xoe tràn đầy nghi hoặc, dường như muốn hỏi anh là “Sợ cái gì cơ?”
“Zombie.” Thẩm Chi Hủ sợ hổ trắng nhỏ không hiểu, bổ sung: “Những quái vật bên ngoài đó được gọi là zombie, em có sợ bọn chúng không?”
Kiều Nghệ do dự vài giây rồi lắc đầu.
Thật ra, từ lúc đầu khi biết bản thân xuyên đến Kiều Nghệ đúng là rất sợ hãi, dù sao bản thân cô sinh sống ở thời đại hòa bình từ nhỏ, lúc lá gan lớn nhất cũng chỉ g.i.ế.c cá g.i.ế.c gà, cô có bao giờ nhìn thấy một thế giới đẫm m.á.u như vậy đâu?
Điều may mắn là trong suốt quá trình thích ứng với thế giới này đều có hổ mẹ làm bạn với Kiều Nghệ, nó bao dung, yêu thương cô, còn dạy cô cách săn bắt và rèn luyện dị năng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-40.html.]
Nghĩ đến đây, đôi mắt to tròn của Kiều Nghệ xuất hiện một màng hơi nước, cái mũi màu hồng nhạt cũng nhăn lại..
Huhu, mẹ ơi, con rất nhớ mẹ, bây giờ mẹ ở đâu vậy?(ಥ ̯ ಥ)
Có lẽ tâm trạng buồn bã mất mát của hổ trắng nhỏ quá mức mãnh liệt, ngay cả Thẩm Chi Hủ ở một bên cũng cảm nhận được, anh dừng xe ở một góc an toàn rồi ôm hổ trắng nhỏ khỏi đai an toàn đặt lên đùi vuốt ve lưng cô.
“Em sao vậy?” Thẩm Chi Hủ vừa mở miệng thì phát hiện hổ trắng nhỏ dường như đang khóc, trong lòng anh hơi thắt lại, duỗi tay lau nước mắt cho cô: “Sao em lại khóc rồi?”
Có phải do anh hỏi hổ trắng nhỏ có sợ zombie hay không nên tâm trạng của cô xấu đi? Không lẽ cô rất sợ zombie, lúc nãy lắc đầu chỉ là cố gắng tỏ vẻ dũng cảm sao?
Thẩm Chi Hủ nghĩ đến đây thì vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nói: “Em đừng sợ, tôi sẽ không để bọn chúng làm em bị thương đâu.”
Sau khi nói những lời này xong, Thẩm Chi Hủ nhìn thấy qua kính chiếu hậu có một con zombie đang lảo đảo lao đến, một tia ánh sáng lạnh chợt lóe trong đôi mắt đen của anh, một đạo công kích vô hình phát ra c.h.é.m bay đầu zombie đang đến gần.
Kiều Nghệ đang buồn bã dường như cảm nhận được gì đó, cô ngẩng đầu lên nhìn, bỗng nhiên đối diện với đôi mắt đen dịu dàng của Người đẹp ốm yếu, sự chú ý nhanh chóng bị dời đi, cô có hơi ngại ngùng không được tự nhiên mà chớp chớp mắt.
“Em làm sao vậy?” Thẩm Chi Hủ hỏi.
Lúc này Kiều Nghệ đã ổn định lại cảm xúc, cô lắc lắc đầu.
“Ngao ngao…” Tôi không sao đâu.
Tuy hiện tại Kiều Nghệ không biết hổ mẹ đang ở đâu, nhưng cô tin chắc rằng nó sẽ không có chuyện gì, mọi chuyện sẽ ổn thôi!
“Ngao ngao…” Chúng ta không thể kéo dài thời gian được, anh nhanh xuất phát đi!
Thẩm Chi Hủ cẩn thận quan sát hổ trắng nhỏ, thấy tâm trạng của cô không còn buồn bã như lúc nãy nữa nên thả cô lại chỗ cũ rồi đeo lại đai an toàn cho cô.
“Em ngồi vững nhé, chúng ta tiếp tục xuất phát.”
“Grừ!” Xông lên! (,,´•ω•)ノ
Khoảng mười phút sau, dưới sự dẫn đường của hổ trắng nhỏ, Thẩm Chi Hủ đã chạy xe đến khu biệt thự, anh nhìn dãy biệt thự có phong cách Châu Âu này, đôi mày hơi nhíu lại.
Lúc trước hổ trắng nhỏ hay đến chỗ này tìm vật tư cho anh sao?
Nhớ đến hình ảnh hổ trắng nhỏ cố gắng kéo vật tư trở về, trái tim Thẩm Chi Hủ hơi xúc động. Nhưng sao hổ trắng nhỏ lại biết chỗ này, không lẽ có liên quan đến chủ nhân lúc trước của ẻm? Nghĩ đến đây tâm trạng anh có hơi khó chịu.
“Hổ trắng nhỏ, sao em biết chỗ này?”
“Ngao ngao…” Đây là chỗ tôi sinh ra đấy!
Trông hổ trắng nhỏ không còn cảm xúc tiêu cực nữa mà còn rất hưng phấn vui vẻ, ánh mắt của Thẩm Chi Hủ có hơi u ám.
“Ngao ngao…” Anh sao vậy? Chúng ta đến rồi, mau xuống xe đi.
Thẩm Chi Hủ yên lặng tháo đai an toàn rồi mở cửa xe cho hổ trắng nhỏ, khi thấy cô vui vẻ nhảy xuống, anh cũng xuống xe đi theo.
Zombie rải rác trong khu biệt thự, chúng nó nghe thấy tiếng động cơ ô tô thì chen lúc lao đến đây.
Kiều Nghệ nhìn thấy đàn zombie xấu xí lao tới thì tức giận, cô điều động dị năng, không suy nghĩ mà lao lên.
Vậy nên lúc Thẩm Chi Hủ xuống xe, thứ anh nhìn thấy đầu tiên là hình ảnh hổ trắng nhỏ lao thẳng về phía đàn zombie, khiến anh sợ tới mức trái tim muốn nhảy ra ngoài. Khi anh vừa định phóng thích dị năng ra thì bóng dáng hổ trắng nhỏ đột nhiên biến mất, anh hơi khựng lại, không đến vài giây lại nhìn thấy đàn zombie bị thứ gì đó vô hình đ.â.m bay ra ngoài.
Đồng tử trong mắt Thẩm Chi Hủ hơi co lại, nhịp tim hỗn loạn dần bình tĩnh lại.
Đây là dị năng của hổ trắng nhỏ sao?
Đó là dị năng gì thế? Tàng hình ư?
Thẩm Chi Hủ từng nhìn thấy qua đủ loại dị năng ở viện nghiên cứu, chỉ là chưa từng thấy loại dị năng nào giống của hổ trắng nhỏ, mà dị năng càng hiếm gặp thì sẽ càng thu hút sự chú ý của đám người ở viện nghiên cứu.
Nghĩ đến đây, nhiệt độ không khí xung quanh Thẩm Chi Hủ đột nhiên giảm xuống.