Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 409
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:14:41
Lượt xem: 122
Ánh mắt vốn tò mò của Kiều Nghệ dần dần hiện lên sự kinh ngạc.
Lợi hại!
Thế mà còn có kiểu giấu chìa khóa như thế này!
"Cạch cạch."
Tiếng vặn sau khi cắm chìa khoá vào ổ khóa cửa vang lên, một giây sau, Thẩm Chi Hủ khẽ dùng sức đẩy cửa ra. Khi cách bài trí quen thuộc từ từ lọt vào tầm mắt của Thẩm Chi Hủ, anh có hơi sững người.
Kiều Nghệ đứng ở sau lưng anh, thấy anh không phản ứng thì thò đầu nhìn qua vai của anh, tò mò đánh giá cách bài trí trong nhà. Cách bài trí trong nhà toát lên sự ấm áp, rất không phù hợp với phong cách của Người đẹp ốm yếu, Kiều Nghệ đoán đây do ông ngoại anh sắp xếp.
Nghĩ như vậy, cô chọc chọc vào lưng người đàn ông phía trước: "Không đi vào sao?"
Thẩm Chi Hủ lấy lại tinh thần, anh ừ một tiếng rồi cất bước đi vào trước.
Căn nhà đã rất lâu không có người ở nên phủ một lớp bụi rất dày.
Thẩm Chi Hủ có hơi không thích ứng với mùi trong nhà, đang định lấy khẩu trang ra đeo và dọn dẹp vệ sinh, người đứng phía sau cũng đã bắt đầu điên cuồng hắt hơi.
Anh nghe tiếng nhìn qua thì trông thấy hai mắt Kiều Nghệ đỏ ngầu, cái mũi cũng ửng đỏ trông rất đáng thương. Anh vừa buồn cười vừa có chút đau lòng, vội vàng lấy khẩu trang từ không gian ra và đeo cho cô trước.
"Đỡ hơn chưa?"
Kiều Nghệ ừ một tiếng.
Lòng Thẩm Chi Hủ mềm nhũn khi thấy cô ngoan ngoãn như vậy, cúi đầu hôn lên trán của cô: "Anh dọn dẹp một lát, Ngao Ngao chờ anh ở bên ngoài nhé?"
Có lẽ họ sẽ ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày, không quét dọn vệ sinh thì không thể nào ở được.
"Em giúp anh!"
"Hử?"
"Căn nhà này lớn như vậy, sao có thể để anh dọn dẹp một mình được?" Kiều Nghệ tính toán sơ qua diện tích của phòng khách, ít nhất là bốn mươi mét vuông, còn chưa tính mấy căn phòng đang đóng cửa kia, chỉ dựa vào một mình Người đẹp ốm yếu thì phải dọn dẹp đến bao giờ?
Thẩm Chi Hủ không từ chối ý tốt của Kiều Nghệ, lấy dụng cụ dọn dẹp từ trong không gian ra, còn có từng thùng nước mà dị năng giả hệ thủy phun ra.
"Làm thôi."
Kiều Nghệ vâng dạ mấy tiếng, nhận lấy dụng cụ bắt đầu di chuyển.
Hai người hợp sức làm việc, cuối cùng phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ sau một tiếng đồng hồ.
Sau đó Thẩm Chi Hủ mở cửa ba căn phòng vẫn luôn đóng chặt, còn đặc biệt giới thiệu cho Kiều Nghệ: "Đây là phòng của anh, ở giữa là của ông ngoại, sát bên cạnh là của mẹ anh."
Kiều Nghệ nghe xong thì đưa mắt nhìn vào trong căn phòng gần anh nhất, liếc nhìn cách bài trí lãnh đạm bên trong căn phòng, giống hệt với phòng của anh ở thôn Đường Hà.
Cô không nhịn được mà đi vào, nhìn thấy trên giá sách đối diện chiếc giường bày đầy những bộ sách mà cô xem không hiểu, đột nhiên lại cảm thấy đầu đau nhức, cô vội vàng di chuyển tầm mắt.
Phát hiện hành động nhỏ này của Kiều Nghệ, khóe môi giấu ở dưới khẩu trang của Thẩm Chi Hủ khẽ cong lên: "Đây đều là những quyển sách liên quan đến chuyên ngành đại học của anh."
Kiều Nghệ lại ngắm nhìn những quyển sách đó: "Anh học máy tính hả?"
"Ừm."
Kiều Nghệ không nhịn được đưa mắt nhìn lên đầu của anh, cô không đủ cao nên không thể nhìn thấy đầu anh có bị hói hay không...
Không đúng không đúng, Người đẹp ốm yếu còn chưa tốt nghiệp, lại càng không hành nghề, sao lại hói đầu được chứ?
Cô vội vàng di chuyển ánh mắt, nhưng Thẩm Chi Hủ thông minh đã đoán được cái đầu nhỏ của cô đang nghĩ gì, suýt bị chọc giận quá mà bật cười.
"Ngao Ngao."
Anh đến gần cô, lông của cô như dựng đứng lên, nhảy cách anh xa một chút.
"Quét dọn vệ sinh! Chúng ta mau quét dọn vệ sinh thôi!"
Mẹ ơi, Người đẹp ốm yếu thật đáng sợ...
Đôi mắt Thẩm Chi Hủ khẽ híp lại, sau đó giống như cười mà không phải cười.
"Được, quét dọn vệ sinh nào."
Dứt lời, anh cầm lấy dụng cụ bắt đầu quét dọn phòng của mình.
Nhưng dù là như thế, Kiều Nghệ vẫn có một loại cảm giác nguy hiểm bị dã thú để mắt tới.
Nghĩ đến lần trước có loại cảm giác này, còn là vì bản thân cô tự tìm đường c.h.ế.t đi trêu chọc Người đẹp ốm yếu…
Nếu không phải cuộc điện thoại bất thình lình của Cố Hựu Kỳ cắt ngang bọn họ, có lẽ… Kiều Nghệ không khỏi cắn môi dưới, tự nói với bản thân không được suy nghĩ lung tung.
Phòng của Thẩm Chi Hủ không lớn, hai người cùng nhau quét dọn, chẳng mấy chốc đã quét dọn sạch sẽ. Sau đó, Kiều Nghệ theo anh đến phòng của ông ngoại và mẹ anh tiếp tục quét dọn.
Khoảng nửa tiếng sau thì họ cũng làm xong.
Nhìn căn nhà sạch sẽ, Kiều Nghệ có một loại cảm giác thành tựu.
"Em mệt không?"
"Vẫn ổn."
Thẩm Chi Hủ nghe xong thì dắt người về phòng của mình.
Chiếc giường trong phòng có lẽ không thể ngủ được, thế nên anh cất nệm cũ đi, trải nệm mới và ga giường sạch sẽ rồi kéo Kiều Nghệ ngồi xuống.
"Nghỉ ngơi một lát đi." Anh vừa nói vừa lấy một chai nước khoáng từ không gian ra đưa cho cô.
Kiều Nghệ nhận lấy và tháo khẩu trang xuống, uống ừng ực mấy ngụm rồi đưa nước còn lại cho anh, sau đó cả người ngã xuống giường.
"Ôi... Dễ chịu quá."
Đôi mắt mờ mịt khó hiểu của Thẩm Chi Hủ nhìn chằm chằm vào bờ môi đỏ mọng khác thường khi được nước thấm qua của cô, anh vặn nắp chai ra và uống hết nửa chai nước khoáng còn thừa lại.
Anh tùy ý ném chai nước đi rồi cúi người chống phía trên Kiều Nghệ.
"Làm..." Cái gì?
Lời Kiều Nghệ chưa nói xong đã bị Thẩm Chi Hủ nuốt xuống.
Anh ngậm lấy môi của cô, chiếc lưỡi chơi đùa giống như đang nhấm nháp mỹ vị gì đó.
Kiều Nghệ chỉ cảm thấy như đang trên mây, cực kỳ thoải mái. Sau khi kinh ngạc, cô giơ hai tay lên ôm lấy cổ của anh, để anh dễ dàng xâm chiếm môi lưỡi của mình hơn.
Thấy cô phối hợp như thế, đôi mắt Thẩm Chi Hủ hơi đỏ lên, dục vọng mãnh liệt như muốn bao phủ người bên dưới.
"Ưm..."
Kiều Nghệ không khỏi bật ra âm thanh rất nhỏ, càng thêm cổ vũ người phía trên.
Thẩm Chi Hủ thấy lại sắp không kiềm chế được nên vội vàng ngẩng đầu, tựa trán vào cô, hơi thở nặng nề.
"Đêm nay... Được không em?"
Khôi phục một chút, Thẩm Chi Hủ thấp giọng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-409.html.]
Có lẽ là ham muốn không được thỏa mãn nên giọng của anh trầm khàn, êm tai đến mức có thể khiến lỗ tai người ta mang thai.
Lỗ tai Kiều Nghệ như bị bỏng, xấu hổ ôm chặt lấy cổ của anh, chôn gương mặt cũng nóng bừng vào lồng n.g.ự.c của anh.
“...Được."
Thẩm Chi Hủ vui mừng, niềm vui như thủy triều ùn ùn kéo đến.
Anh xoay người nằm xuống và ôm Kiều Nghệ lên trên người mình, để cô dán vào cơ thể của anh.
"Ngao Ngao, anh rất vui."
Kiều Nghệ không nói gì, mặt càng ngày càng nóng khi nghe tiếng tim đập nhanh vì quá đỗi vui mừng của anh.
Có lẽ là biết cô ngại ngùng nên Thẩm Chi Hủ cũng không nói thêm gì nữa, một tay khẽ vỗ về sống lưng cô, lẳng lặng tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này.
Một lát sau, Thẩm Chi Hủ mới mở miệng: "Ngao Ngao, có muốn xem ảnh chụp trước đây của anh không?"
Kiều Nghệ lập tức tỉnh táo lại, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen của anh.
"Anh có ảnh hả?"
"Ừm."
Thẩm Chi Hủ đặt cô lên giường rồi đứng dậy kéo ngăn tủ ra.
Trong chốc lát, một quyển album ảnh thật dày xuất hiện trên tay anh, anh dùng khăn lau sạch bụi trên đó, lúc này mới cầm album ảnh trở lại giường.
Anh vừa đưa tới, Kiều Nghệ vội vàng cầm lấy.
Đáy mắt Thẩm Chi Hủ xẹt qua ý cười, anh ngồi phía sau ôm cô vào trong lòng mình, cùng nhau xem album ảnh.
Khi Kiều Nghệ lật album ảnh ra, đập vào mắt đầu tiên chính là một bức ảnh em bé.
Đứa bé mặc quần áo rất dày, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn rất đáng yêu.
Kiều Nghệ biết đây chính là Người đẹp ốm yếu, khóe môi vô thức cong lên.
"Đáng yêu quá." Cô vừa nói vừa tiếp tục lật album ảnh.
Những bức ảnh tiếp theo đều là ảnh Thẩm Chi Hủ mặc đủ kiểu quần áo trẻ em khi còn bé.
Thẩm Chi Hủ nhìn ngắm, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, trên mặt hiện lên một vẻ bối rối hiếm thấy, vừa định ngăn cản hành động lật album ảnh tiếp theo của cô thì cô đã nhanh hơn anh một bước và lật đến trang tiếp theo.
Thẩm Chi Hủ: "..."
"Phụt, ha ha ha..."
Kiều Nghệ không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng.
Sắc mặt khó coi của Thẩm Chi Hủ lộ ra sự xấu hổ, anh vội vàng lật album ảnh đến trang tiếp theo.
Dù vậy thì Kiều Nghệ vẫn không quên được bức ảnh vừa rồi.
Khi còn bé, Người đẹp ốm yếu để trần trắng nõn nà, thân hình nhỏ nhắn bụ bẫm ngồi trong bồn tắm, vật kia giống như con sâu nhỏ mũm mĩm, dù như thế nào cô cũng không quên được.
Cô cười rồi nằm ngả ra phía sau, tựa ở trong n.g.ự.c của anh.
Gân xanh trên trán Thẩm Chi Hủ phập phồng.
"Buồn cười như vậy sao?" Giọng nói của Thẩm Chi Hủ có hơi tức giận.
Kiều Nghệ nhận ra, sợ chọc giận ai đó nên vội vàng ngừng cười, nhưng ý cười nơi đáy mắt không thể tiêu tan được.
Thẩm Chi Hủ cũng có hơi hối hận, lâu lắm rồi không xem album ảnh, anh quên rằng còn có một bức ảnh khiến anh xấu hổ như thế.
Cũng may lúc này người tựa trong n.g.ự.c anh đã không cười nữa, nếu không có khi anh sẽ thẹn quá thành giận mà hung hăng hôn người trong n.g.ự.c một trận.
Kiều Nghệ mau chóng ngắm nghía xong Người đẹp ốm yếu thời kỳ sơ sinh, lật đến thời kỳ thiếu nhi của anh.
Chà, thì ra Người đẹp ốm yếu thời kỳ thiếu nhi đã lạnh lùng như vậy sao? Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo với biểu cảm lạnh nhạt, nhìn chính là cậu bé lạnh lùng và đáng yêu!
Kiều Nghệ không nhịn được sờ vào cậu bé đáng yêu trong bức ảnh, sự mũm mĩm thời kỳ sơ sinh của anh vẫn chưa trút bỏ, trông mập mạp, cảm giác chắc chắn rất tuyệt!
Theo hành động lật giấy của cô, Người đẹp ốm yếu trong bức ảnh càng lúc càng lớn. Lúc cấp 2, thân hình của anh cao lên và mất đi sự mũm mĩm, cho dù mặt mày vẫn không giãn ra song vẫn có thể nhìn ra anh là một anh chàng đẹp trai.
Mãi đến khi nhìn thấy anh thời cấp 3, Kiều Nghệ reo lên: "Đây là thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần nào vậy? Thật là đẹp trai."
Đúng vậy, khuôn mặt Thẩm Chi Hủ thời cấp 3 vẫn hơi non nớt, có điều ngũ quan xinh đẹp giống như là thiếu niên xinh đẹp bước ra từ trong manga rất thu hút người khác.
Dù đã nhìn quen gương mặt của anh nhưng Kiều Nghệ cũng vẫn kinh ngạc.
Nếu như người khác nói như vậy, có thể Thẩm Chi Hủ sẽ không vui, nhưng nếu như là Ngao Ngao...
Thôi, kệ cô đi.
Đẹp trai thì cũng không sợ cô sẽ thích gương mặt của gã đàn ông ất ơ khác.
Trong lòng Thẩm Chi Hủ tự an ủi mình như thế.
Album ảnh chỉ ghi chép đến thời cấp 3 của Người đẹp ốm yếu, sau đó là ảnh chụp chung của anh và người khác.
Không cần anh giải thích thì Kiều Nghệ cũng biết ông cụ có gương mặt dễ gần trong trong bức ảnh là ông ngoại của anh, và người phụ nữ có gương mặt dịu dàng xinh đẹp là mẹ của anh.
Nhớ lại gương mặt đẹp của Đường Thế Hằng, kết hợp với ngoại hình của mẹ Người đẹp ốm yếu trong bức ảnh, Kiều Nghệ phát hiện Người đẹp ốm yếu hoàn toàn chọn lựa những ưu điểm của họ, chẳng trách trò giỏi hơn thầy.
Đôi mắt đen của Thẩm Chi Hủ hiện lên sự hoài niệm khi nhìn thấy ảnh của người thân.
Mẹ, ông ngoại, con về rồi đây, còn dẫn theo cháu dâu và con dâu của hai người về nữa. Cô ấy là một cô gái rất tốt, hai người sẽ thích cô ấy.
Thẩm Chi Hủ chậm rãi nói ở trong lòng với ông ngoại và mẹ đang mỉm cười ấm áp trong bức ảnh.
Kiều Nghệ có hơi buồn ngủ khi xem hết ảnh chụp, che miệng ngáp một cái, tựa vào trong lồng n.g.ự.c ấm áp của Người đẹp ốm yếu muốn ngủ.
"Ngủ đi, tối nay chúng ta sẽ đi tới chợ bán hạt giống."
"Được..."
Thẩm Chi Hủ cất album ảnh vào không gian rồi ôm người trong n.g.ự.c cùng nhau nằm ở trên giường, cảm nhận cô chìm vào giấc ngủ trong giây lát, lực ôm cô không khỏi chặt hơn. Anh khẽ hôn nhẹ lên tóc của cô, trái tim tràn ngập cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Kiều Nghệ tỉnh lại sau một giấc ngủ ngon lành nhưng vẫn còn hơi choáng váng, cô âu yếm rúc vào trong n.g.ự.c Thẩm Chi Hủ.
Thẩm Chi Hủ thức sớm hơn cô, nhìn thấy cô như vậy lại không nhịn được siết chặt thêm chút.
“Em ngủ thêm chút đi?”
Kiều Nghệ lắc lắc đầu: "Không phải chúng ta còn tới chợ đầu mối hạt giống sao? Còn chưa biết tình hình ở đó thế nào, mình đi sớm chút đi."
"Được."
Thẩm Chi Hủ đứng dậy, lấy nước sạch trong không gian ra cho hai người tắm rửa đơn giản rồi lên đường.
Khu dân cư họ đang ở cách chợ đầu mối hạt giống không xa lắm, cộng thêm dọc đường đi lại có lá chắn của Kiều Nghệ che lại khí tức của họ, nên chưa được nửa tiếng họ đã đến cửa chợ đầu mối hạt giống.
"Sao thế?"