Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 426
Cập nhật lúc: 2024-08-19 20:20:57
Lượt xem: 138
Nàng có thể nhìn ra con zombie hổ trắng kia dính lấy Đại Bạch, hiển nhiên không phải bạn đời của Ngao Ngao.
Lúc này hầu như cả nhà chúng nó đều ở đây, sao lại không thấy bạn đời của Ngao Ngao đâu hết?
Gần như ngay khi Trình Dao vừa dứt lời, ánh mắt của năm con hổ trắng đồng loạt rơi lên người Thẩm Chi Hủ. Trong mắt hổ của Kiều Nghệ còn ẩn chứa nụ cười trêu chọc, như thể muốn xem anh sẽ trả lời như thế nào.
Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Chi Hủ vẫn bình chân như vại. Anh chỉ ngước mắt lên nhìn Trình Dao, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Tại sao mấy người lại ở nơi này?”
Khu rừng trên núi này không nằm trong phạm vi quản lý dưới quyền thôn Đường Hà, đám Ngao Ngao xuất hiện ở đây cũng bởi vì khu rừng gần thôn Đường Hà đã bị năm con hổ trắng chúng nó cộng thêm một cây non mini xâm lấn gần hết rồi. Vì mục đích cân bằng sinh thái, bọn chúng chỉ có thể chọn khu rừng núi cách thôn Đường Hà một khoảng nhất định này.
Không ngờ còn chưa tới một tuần, đã gặp được người lâu rồi không gặp.
Trình Dao bị chuyển hướng sự chú ý, đáp lại: “Chúng tôi nhận được tin tức dị năng giả báo cáo ở đây có zombie động vật cấp 9 qua lại…”
Trình Dao còn chưa dứt lời, Thẩm Chi Hủ đã hiểu ý nàng, ngước mắt nhìn thoáng qua hổ cha. Không ngờ lúc này tai Nhị Bạch đã cụp thành tai máy bay, bàn chân hổ to dày của nó cào bùn đất ẩm ướt một cách cáu kỉnh.
Tinh thần của mọi người căng thẳng trước hành vi của hổ cha.
“Nó làm sao vậy?”
Thẩm Chi Hủ cũng không hiểu, chỉ có thể nhìn về phía Kiều Nghệ dò hỏi.
Kiều Nghệ cũng có chút tức giận, nhưng phần nhiều là bất đắc dĩ. Cô dùng móng vuốt vẽ chữ trên bùn đất.
-- Hai ngày trước có một đội dị năng giả đi lên núi.
-- Cấp bậc của bọn họ không cao, trung bình ở cấp 4.
-- Bọn họ đi vào không lâu đã bị một con rắn lớn biến dị cấp 6 tấn công.
-- Trùng hợp bị cha nhìn thấy, tiện tay cứu bọn họ.
Kiều Nghệ viết xong vẫn còn tức giận, cái mũi hừ một tiếng.
Bọn họ được cứu không biết ơn thì thôi, lại còn gọi người đến g.i.ế.c hổ cha nữa!
Ha ha, có vẻ như sự đồng cảm không phải là thứ nên tồn tại ở tận thế!
Sau khi đọc được chữ Kiều Nghệ viết, đám người Trình Dao không chỉ ngạc nhiên mà còn xấu hổ.
Nào ngờ đội dị năng giả báo tin lên căn cứ kia lại lấy oán trả ơn.
“Grừ grừ…” Không bao giờ cứu thú hai chân nữa!
Nếu không phải thực lực của nó mạnh, chỉ sợ nó sẽ mất mạng thêm lần nữa rồi còn gì?
Vất vả lắm mới có thể được ở bên vợ iu, sao nó lại cam lòng đi c.h.ế.t được?
Nhị Bạch quyết định từ nay sẽ làm một con hổ cao ngạo lạnh lùng, người khác sống hay c.h.ế.t chả liên quan gì đến nó hết!
Sau khi tức giận, nó còn thút thít kêu gừ gừ, nghiêng đầu cọ vào cổ Đại Bạch.
Hổ mẹ bất đắc dĩ, nhưng mà thấy hổ cha thực sự bị tổn thương nên sẵn lòng nhẹ nhàng l.i.ế.m lông cho nó trước mặt mọi người.
Hổ cha: “!!!”
Grào, hổ sống lại nguyên cây máu!
Trình Dao thấy thế, ánh mắt trở nên phức tạp.
“Tôi xin lỗi… Tôi không ngờ tình hình lại như thế này.”
Thẩm Chi Hủ xoa xoa ngón tay, cười như không cười: “Tôi cũng đâu có ngờ.”
Không khí dường như đông cứng lại, không ai dám lên tiếng.
Hai bé con không có cảm giác này, bọn nó chơi mệt rồi, muốn quay về nên bắt đầu kéo ống quần cha mình.
Nhưng bây giờ chúng nó đã một tuổi rồi, kích thước không còn nhỏ như lúc trước, cứ lôi kéo thế này sợ là có thể kéo tụt quần Thẩm Chi Hủ mất. May mà anh đã có linh cảm trước, lùi lại một bước, né tránh hai nhóc.
“Grừ?”
Hai bé hổ con nghiêng đầu, khó hiểu nhìn cha mình.
“Lát nữa chúng ta sẽ về, không phải vội.” Nói xong, anh nhìn về phía Trình Dao: “Nếu đã giải quyết được hiểu lầm thì chúng tôi sẽ đi trước.”
Không đợi Trình Dao phản ứng lại, lực không gian lần lượt bao bọc Kiều Nghệ và những con hổ khác. Bọn họ lập tức biến mất chỉ trong mấy chớp mắt.
“Hiss…”
“Đi mất rồi!”
“Họ đi đâu rồi?”
“Đó là dị năng gì vậy?”
“Tôi chưa gặp bao giờ!”
Trình Dao nghe thấy tiếng xì xào bàn tán phía sau nhưng không đáp lại.
Người đàn ông đeo kính lúc trước bước lên một bước: “Chị Dao?”
“Hửm?”
“Bây giờ chúng ta sẽ quay về ư?”
Trình Dao nhắm mắt lại: “Không, đến thôn Đường Hà một chuyến trước đã.”
Nàng muốn nhìn xem rốt cuộc Thẩm Chi Hủ có phải là cao thủ cấp 10 trấn giữ ở thôn Đường Hà hay không. Nếu đúng là vậy thì bọn họ thực sự phải thiết lập quan hệ với thôn Đường Hà!
“Ừm.” Người đàn ông gật đầu, dường như lại nghĩ đến cái gì đó nên hỏi tiếp: “Chị Dao, người đàn ông kia…”
Vừa rồi anh ta nghe thấy Triệu Tư Trạch nói, có thể nghe ra vẻ kính sợ trong giọng nói của Triệu Tư Trạch, cho nên bây giờ anh ta rất tò mò về người đàn ông này.
"Thẩm Chi Hủ." Trình Dao dừng một chút: “Anh ta rất mạnh, tính tình cũng không tốt, dù thế nào cũng không được chọc vào.”
Người đàn ông cũng hiểu được, khắc ghi vấn đề này trong đầu: "Thế còn… Dị năng của anh Thẩm đó?”
Trình Dao cười khổ một tiếng: “Tôi chỉ biết anh ta là dị năng giả hệ không gian, tôi cũng chưa từng nghe qua, chưa từng thấy dị năng vừa rồi anh ta thực hiện.”
Suy nghĩ của người đàn ông không khỏi xoay chuyển. Trình Dao nhìn anh ta một cái, lập tức hiểu ra anh ta đang có ý định gì, trong giọng nói của nàng mang theo sự cảnh cáo: “Phó Dịch, anh ta không phải là người chúng ta có thể khống chế, cậu đừng có những suy nghĩ không nên có.”
Tâm trạng Phó Dịch chấn động, trước mắt không khỏi hiện lên ánh mắt hờ hững của Thẩm Chi Hủ làm sống lưng anh ta lạnh toát.
Đúng vậy, bọn họ không thể khống chế người đàn ông kia, chỉ có thể tạo quan hệ tốt…
Phó Dịch đẩy kính trên sống mũi: “Tôi biết rồi, cảm ơn chị Dao đã nhắc nhở.”
Trình Dao gật đầu, ngước mắt nhìn về vị trí của mấy người Thẩm Chi Hủ ban nãy.
Thôn Đường Hà sao…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-426.html.]
"Mẹ! Mẹ! Mẹ!"
Giọng nói non nớt mềm mại vang lên, Kiều Nghệ nhìn xung quanh, chỉ thấy hai đứa trẻ cao chưa bằng đầu gối mình đang ôm trái táo đỏ rực rất lớn ở trên tay, tung ta tung tăng chạy tới chỗ mình.
Chỉ nhìn thôi, trái tim Kiều đã cũng mềm nhũn, trên mặt vô thức lộ ra nụ cười.
“Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ, quả quả” đứa trẻ có mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt đen nói bằng giọng điệu búng ra sữa.
“Quả quả, quả quả” một đứa trẻ có mái tóc trắng như tuyết và đôi mắt màu lam, trên đầu có hai quả bóng nhỏ nói.
“Đây là quả gì vậy nhỉ?” Kiều Nghệ nhéo đôi má mũm mĩm của hai đứa trẻ, cảm giác rất tuyệt, cười hỏi.
Đại Bảo Tiểu Bảo dừng lại, sau đó nhìn nhau giống như đang hỏi đối phương loại quả này tên gọi là gì.
Bọn chung quên mất, chỉ biết rằng loại quả có màu đỏ này ăn rất ngọt, rất ngon.
Thấy hai tên nhóc này vắt óc suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn sắp nhăn thành cái bánh bao, Kiều Nghệ ừm một tiếng, âm cuối cùng kéo thật dài.
Tiểu Bảo chớp chớp đôi mắt long lanh ngập nước, khuôn mặt ngây thơ vô tội nói: “Mẹ, Tiểu Bảo không nhớ.”
“Đại Bảo cũng không nhớ.”
Hai đứa nhóc nói xong thì đều lộ ra vẻ mặt xấu hổ.
Kiều Nghệ cũng không cười chúng, dịu dàng nói: “Đây là quả táo.”
“Quả táo sao?”
“Ừm.”
Hai đứa nhóc yên lặng thì thầm vài tiếng “Quả táo”, dường như muốn nhớ kỹ cái tên này, mấy giây sau Tiểu Bảo nâng quả tảo đỏ rực đến trước mặt mẹ mình giống như dâng một món đồ quý giá: “Mẹ ăn, mẹ ăn đi!”
Đại Bảo cũng không chịu thua thiệt, nó cũng đưa trái táo đến trước mặt mẹ mình, miệng còn nói: “Ăn quả quả, ăn quả quả!”
Kiều Nghệ biết hai đứa nhóc đều là người bảo vệ thức ăn, vào lúc này chịu đưa trái táo cho mình thì trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
“Mẹ không ăn, hai cục cưng ăn đi.”
Trước đây bọn họ đã trồng mười mấy cây táo ở trong vườn, có lẽ là vấn đề hoàn cảnh nên trong mười mấy cây này có năm cây táo biến dị, cho quả vừa ngọt vừa giòn và mọng nước, nói là cực phẩm cũng không quá đáng.
Trái táo mà hai đứa nhóc đang bưng trong tay chính là quả của cây táo biến dị kia.
Đai Bảo Tiểu Bảo nhìn nhau, trong lòng có hơi thất vọng.
Kiều Nghệ thấy vậy, cảm thấy không đành lòng: “Vậy mẹ cắn một miếng được không?”
Cô vừa nói xong thì lập tức nhìn thấy mắt của hai đứa nhỏ sáng lên, đôi mắt khi nhìn cô lấp lánh giống như những vì sao.
Kiều Nghệ kiềm chế suy nghĩ muốn hôn bọn chúng, dưới ánh mắt mong chờ của hai đứa trẻ, cô đều cắn một miếng trên quả táo mà hai đứa nhóc đang cầm, hương vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng khiến cô không khỏi híp mắt lại.
“Ngon quá.”
Hai đứa nhóc vô cùng vui vẻ, cũng không ngại nước miếng của mẹ mình, đưa trái táo bị cắn dở một miếng vào miệng cắn từng miếng nhỏ.
Kiều Nghệ nhìn chúng, không nhịn được hỏi: “Hai con lấy quả táo này ở đâu vậy?”
“Chú cho” Đại Bảo ngậm một miếng thịt quả nhỏ, mơ hồ trả lời.
“Tiểu Bảo và anh trai đã giúp chú gói táo, chú cho.” Tiểu Bảo hạnh phúc híp hai mắt, bổ sung cho anh trai của mình.
Kiểu Nghệ hiểu, đang định nói gì đó thì liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng khỏe mạnh đang chạy tới đây, nhìn kỹ thì là một con Husky biến dị.
“Tiểu Hắc à?”
Husky biến dị vững vàng dừng lại ở trước mặt Kiều Nghệ, sủa gâu gâu mấy tiếng, cô nghe không hiểu, lúc này mới viết vài dòng ở trên mặt đất
[Có người tới.]
[Lý Tông Húc bảo tôi tới gọi cô.]
“Ai tới vậy?”
Tiểu Hắc nghiêng đầu.
[Hình như tên là Trình Dao.]
Kiều Nghệ biết, xem ra ngày hôm qua chỉ gặp nhau một lần, Trình Dao đã phát hiện bọn họ ở thôn Đường Hà.
Chỉ là cô không hiểu, mục đích của Trình Dao là gì.
Chẳng lẽ vì mama của cô?
Kiều Nghệ nghĩ như vậy thì hỏi: “Mama tao đâu? Còn có Chi Hủ nữa?”
Tiểu Hắc có hơi sửng sốt, bối rối lắc đầu.
[Tôi không biết.]
“Được rồi.” Kiều Nghệ mỗi tay dắt một đứa nhóc, dẫn bọn chúng đi về phía thôn Đường Hà.
Lúc này Tiểu Hắc cũng không vội vàng rời đi, mà đi xung quanh Đại Bảo và Tiểu Bảo, rõ ràng là muốn hai đứa nhóc chơi cùng mình.
Kiều Nghệ thấy vậy cảm thấy rất buồn cười: “Tiểu Hắc, mày cũng làm cha rồi, sao còn ham chơi như vậy?”
Sau khi biến thành người, Tiểu Hắc cũng trưởng thành hơn, nhưng thỉnh thoảng vẫn bộc lộ ra vẻ sôi nổi hoạt bát.
Khoảng thời gian trước, Tạ Vân Nhã cũng mang thai rồi sinh ra một bé trai khỏe mạnh, không ngờ mấy ngày sau, cậu bé lại biến thành một con Husky khiến bọn họ luống cuống tay chân. Cũng may, dưới sự kiên nhẫn dạy dỗ của Tạ Vân Nhã, đứa trẻ của bọn họ cũng học được cách tự thay đổi giữa hai loại hình thái.
Lúc này Tiểu Hắc mới nhớ tới đứa nhóc của nhà mình, hai tai run run vì chột dạ, vẽ trên mặt đất từ “Tôi về trước”, rồi lập tức chạy về hướng nhà mình.
“Tiểu Hắc này…” Kiều Nghệ bất lực lắc đầu.
Lúc này Đại Bảo mới kéo tay cô, cô cúi đầu nhìn: “Có chuyện gì vậy con?”
“Mẹ, đợi lát nữa chúng ta có thể đi tìm em trai chơi không?”
“Được chứ.”
Đừng nhìn thấy hình dáng hổ của Đại Bảo và Tiểu Bảo lớn hơn con của Tiểu Hắc nhiều lần, bọn chúng rất thích chơi cùng với em trai có hình thái husky. Con trai của Tiểu Hắc rất dũng cảm, hoàn toàn không sợ chúng, ba đứa chơi với nhau rất vui, thỉnh thoảng ngẫu nhiên cây non mini cũng sẽ gia nhập vào.
Bọn họ từ từ đi về phía trung tâm đón tiếp người ở bên ngoài tới ở thôn Đường Hà.
Vừa đi vào, Kiều Nghệ đã nhìn thấy hổ mẹ và hổ cha, Người đẹp ốm yếu cũng ngồi bên cạnh họ, đối diện là đám người Trình Dao, Phù Nhã Vấn và Triệu Tư Trạch.
Khoảnh khắc Đại Bảo Tiểu Bảo nhìn thấy cha mình thì nhẹ nhàng thoát khỏi tay của mẹ, tung ta tung tăng chạy tới, vừa chuẩn bị ôm lấy bắp đùi anh thì đã bị anh dùng hai ngón tay chống vào trán ngăn không cho tới gần.
“Cha?”
Hai đứa nhỏ giống như được đúc từ trong một khuôn ra nhìn cha mình với ánh mắt khó hiểu. Đầu tiên, Thẩm Chi Hủ liếc mắt nhìn Kiều Nghệ, thấy ý cười ở trong mắt cô chỉ biết bất lực lắc đầu, sau đó mới đưa mắt nhìn về phía tay chúng.
Không ngờ hai đứa nhóc lại hiểu sai ý của cái nhìn này, chúng tưởng cha muốn ăn táo, vì thế do dự một lúc bèn đưa trái táo gặm dở chỉ còn lõi lại cho anh.