Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 43
Cập nhật lúc: 2024-08-07 18:52:27
Lượt xem: 303
Sau khi Thẩm Chi Hủ thu thập xong tinh hạch, anh bắt đầu đầu lựa chọn que mài răng.
Que mài răng có rất nhiều loại, Thẩm Chi Hủ không biết loại nào phù hợp với hổ trắng nhỏ, khóe mắt anh liếc thấy cô không biết đang suy nghĩ thứ gì mà đứng yên một chỗ, cảm thấy để cô lựa chọn thì không đáng tin mấy, đành kiểm tra dị năng trong cơ thể mình xem sao. Sau khi biết được bản thân có thể sử dụng hai ba tầng năng lực, lúc này anh mới thu hết que mài răng ở trước mặt.
Kiều Nghệ trợn tròn mắt nhìn tất cả các loại que mài răng trên kệ đều biến mất, cả người hổ đều ngây dại ra, một hồi lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần được.
Thẩm Chi Hủ thu thập hết mớ que mài răng xong rồi thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, thế là anh lại tiếp tục thu hết mớ đồ ăn vặt, bột sữa dê, ngoài ra còn lấy thêm đồ ăn cho chó, cho mèo nữa. Thẩm Chi Hủ cảm thấy hổ trắng nhỏ hẳn sẽ thích, nên thu hết toàn bộ vào không gian.
Sau khi hàng hóa trên một loạt kệ đều biến mất, lúc này Kiều Nghệ mới giật mình bừng tỉnh, cái đuôi cứng đơ giữa không trung, cô vọt đến bên cạnh chân Người đẹp ốm yếu rồi ôm chặt lấy cẳng chân anh.
“Ngao ngao…” Chuyện gì xảy ra vậy? Đồ vật đâu hết rồi?
“Hửm?” Thẩm Chi Hủ cúi đầu nhìn hổ trắng nhỏ.
Lúc này, một tia sáng lóe lên trong đầu đang hỗn loạn của Kiều Nghệ.
Trời đất ơi? Không lẽ…Không lẽ nào?!(°∀°)
“Ngao ngao…” Người đẹp ốm yếu thức tỉnh dị năng không gian phải không?
Ôi chúa ơi, cô thật sự nhặt được bảo vật rồi!
Dị năng không gian đó! Đây là dị năng chuẩn bị cho tận thế đấy!
Có dị năng này cô còn lo gì về việc vận chuyển vật tư lên trên núi chứ?
Lúc này đôi mắt màu xanh nhạt của Kiều Nghệ lấp lánh ánh sáng, nhìn Người đẹp ốm yếu như đang nhìn khúc xương thơm ngon ngào ngạt vậy.
Không hiểu vì sao Thẩm Chi Hủ lại cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.
(Kiều Nghệ: Chồng yêu belike!) (✧◡✧)
…
Trong lúc Kiều Nghệ đang tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp sau khi có dị năng không gian thì lúc này Thẩm Chi Hủ đã thu thập hết toàn bộ cửa hàng thú cưng, thậm chí kệ để hàng anh cũng không buông tha.
Đồng tử trong mắt Kiều Nghệ co lại khi nhìn cửa hàng thú cưng trống rỗng.
Dù vậy Thẩm Chi Hủ vẫn chưa thấy đã thèm, bây giờ là tận thế rồi, mấy sản phẩm dành cho thú cưng sẽ không còn được sản xuất nữa, có thể nói là dùng một cái là ít đi một cái, nên anh định đi tìm cửa hàng thú cưng khác để vơ vét tiếp.
Kiều Nghệ không biết Người đẹp ốm yếu đang suy nghĩ cái gì, cô chỉ biết bản thân như đang đi vào cõi thần tiên, anh vậy mà dọn sạch cửa hàng thú cưng rồi!
Ôi trời ơi, không gian của Người đẹp ốm yếu này lớn đến mức nào vậy!
Kiều Nghệ vô cùng sốc, cô tự hỏi Người đẹp ốm yếu có phải là nhân vật chính toàn năng trong tiểu thuyết hay không, trông anh như thức tỉnh dị năng nhưng thật ra trên người có ngọc bội không gian gì đó.
Vì Kiều Nghệ nghĩ như vậy nên cô âm thầm đánh giá Người đẹp ốm yếu, sau đó phát hiện trên người anh không có đeo bất kỳ đồ trang sức nào cả.
Chẳng lẽ đây là dị năng thật sao? Vậy chắc diện tích dị năng không gian của Người đẹp ốm yếu rất lớn.
Thẩm Chi Hủ nhận ra ánh mắt hổ trắng nhỏ đang quan sát mình, anh rũ mắt nhìn lại thì thấy đôi mắt màu xanh nhạt xinh đẹp đang thăm dò nghiên cứu anh, cô còn dùng đầu lưỡi l.i.ế.m cánh môi khô khốc.
“Hổ trắng nhỏ từng thấy loại dị năng này rồi sao?” Thẩm Chi Hủ cúi người, đưa tay nhấn nhấn vào cái mũi nhỏ màu hồng phấn của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-43.html.]
Kiều Nghệ biết có loại dị năng này nhưng chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, cho nên khi Người đẹp ốm yếu hỏi thì cô lắc đầu đáp lại.
“Ngao ngao…” Tôi chưa từng nhìn thấy, chỉ là có nghe nói đến thôi.
“Loại dị năng này có tên là dị năng không gian, có thể chứa vật tư, nếu em muốn cái gì thì nói cho tôi biết, tôi giúp em thu vào trong không gian.” Thẩm Chi Hủ giải thích một cách từ tốn.
“Ngao ngao…” Hời ơi, Người đẹp ốm yếu tốt quá chừng! Quả nhiên lúc trước tôi không cứu nhầm người! À đúng rồi, không gian của anh có lớn không? Có thể chứa bao nhiêu vật tư?
“Tôi có thể thu rất nhiều vật tư cho em, nhưng mà ở đây vẫn còn chưa đủ, một lát nữa chút đi nơi khác tìm xem nhé.”
“Ngao ngao…” Anh đã thu rất nhiều đồ rồi, không cần nghĩ cho tôi, anh cũng nên suy nghĩ cho anh chứ.
Thật ra Kiều Nghệ rất cảm động về việc làm của Người đẹp ốm yếu dành cho cô, cô càng cảm thấy lúc trước bản thân nhặt về đúng người rồi.
Nhìn đi, một người đàn ông đẹp trai tài giỏi tốt đẹp cỡ nào, còn đối xử tốt với hổ con như cô nữa!
Thẩm Chi Hủ không biết suy nghĩ của hổ trắng nhỏ lúc này như thế nào, anh nâng mắt nhìn cửa hàng thú cưng dơ bẩn này, rồi nhìn tốp năm tốp ba zombie đang du đãng bên ngoài, cuối cùng quyết định để hổ trắng nhỏ ở trong cửa hàng này, còn anh sẽ ra ngoài giải quyết đám zombie, sau đó bọn họ sẽ đi sưu tầm vật tư tiếp.
Thẩm Chi Hủ nghĩ như vậy, nói: “Em ở đây chờ tôi về nhé, tôi ra ngoài dọn dẹp đám zombie.”
Sau khi dứt lời, Thẩm Chi Hủ cầm lấy cây d.a.o xẻ dưa hấu rồi ra cửa.
Kiều Nghệ sẽ nghe theo lời Người đẹp ốm yếu nói sao? Đương nhiên là không rồi, cô có dị năng phòng thân mà, sẽ không gặp nguy hiểm khi đi theo sau Thẩm Chỉ Hủ, thậm chí cô có thể đ.â.m bay zombie nào dám đến gần anh nữa cơ.
Cho nên Kiều Nghệ lon ton đi theo phía sau Người đẹp ốm yếu.
Đối với chuyện này, Thẩm Chi Hủ chỉ cảm thấy thật bất đắc dĩ, nhưng niềm vui trong lòng anh vẫn nhiều hơn.
……
“Đến căn cứ Hoài Long rồi! Cuối cùng chúng ta cũng đến căn cứ Hoài Long rồi!”
Trên xe việt dã, một người phụ nữ mặc đồ thể dục màu đen kích động ôm lấy cánh tay người đàn ông tuấn tú bên cạnh, khuôn mặt xinh đẹp vì hưng phấn mà đỏ ửng.
Người đàn ông ngơ ngác trong vài giây, đột nhiên khóe mắt chạm vào đôi mắt đen trầm tĩnh trên kính chiếu hậu, anh ta định thần lại thoát khỏi cái ôm của người phụ nữ kia, gương mặt nở nụ cười ôn hòa.
“Đúng vậy Giai Âm, cuối cùng chúng ta đã đến căn cứ Hoài Long.” Khi nói những lời này, đôi mắt ôn hòa của anh ta nhìn về phía đôi mắt đen trầm tĩnh trên kính chiếu hậu, không ngờ đối phương đã thu hồi ánh nhìn, khiến ánh mắt anh ta hơi đơ ra.
Cái ôm của Dư Giai Âm đã không còn, cô ta không nhịn được mà nhìn theo mắt Lâm Tuấn Thanh rồi nhìn về phía trước, qua kính chiếu hậu cô ta nhìn thấy gương mặt bản thân ghét nhất, khiến niềm vui phấn khởi khi đến được căn cứ Hoài Long giảm đi.
Trình Dao không hề quan tâm đến biểu cảm của hai người phía sau, chẳng qua vì lúc nãy Dư Giai Âm lên tiếng nói chuyện nên Trình Dao mới nhìn thoáng qua bọn họ rồi sau đó lập tức thu hồi tầm mắt. Khi nhìn thấy bức tường thành cao lớn cách đây không xa, nàng cũng rơi vào hồi ức.
Ở đời trước, Trình Dao đóng quân ở căn cứ Hoài Long, mà đám người vô liêm sĩ tham lam không gian và hại c.h.ế.t Đại Bạch của nàng đều ở chỗ này.
Chỉ nhớ lại thôi đã khiến m.á.u huyết cả người Trình Giao như đang sôi trào, nàng nhất định sẽ thanh toán món nợ đời trước, khiến bọn chúng nếm trải nỗi thống khổ mà nàng từng trải qua.
Trình Dao nắm chặt bàn tay lại, đôi mắt đen lóe lên vẻ tàn nhẫn không phù hợp với khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
Không bao lâu sau, đội ngũ của nhóm Trình Dao đã xếp hàng tiến vào căn cứ Hoài Long.
Sau khi Trình Dao nộp một lượng vật tư nhất định, đăng ký và thể hiện dị năng hệ mộc cho nhân viên căn cứ kiểm tra, xong hết tất cả nàng mới nhận huy chương đại diện cho người sở hữu dị năng từ tay nhân viên rồi dán nó lên áo. Nhân viên hướng dẫn chỉ dẫn con đường cho dị năng giả đi kiểm tra cơ thể.
Lúc này Dư Giai Âm đang xếp hàng phía sau Trịnh Dao, đôi mắt cô ta lộ vẻ ghen ghét khi nhìn Trình Dao nhận huy chương từ nhân viên. Nhưng khi Trình Dao chuẩn đi bước vào lối đi dành riêng cho dị năng giả kiểm tra cơ thể, cô ta mới vội vàng vứt hết những cảm xúc không tốt đi, ngọt ngào nói: “Chị họ, lát nữa kiểm tra xong chị nhớ đợi em và anh Tuấn Thanh nhé!”