Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-08-07 18:57:51
Lượt xem: 236
Kiều Nghệ trợn mắt nhìn cảnh này, bắt đầu hiếu kỳ không biết trong không gian của Người đẹp ốm yếu rộng bao nhiêu.
Thẩm Chi Hủ cất hai xe tải chở xăng dầu xong, vừa định tới cửa hàng giá rẻ xem có đồ gì đáng lấy không, nhưng vừa đi được một bước, ống quần đã bị hổ trắng nhỏ cắn.
"Sao vậy?" Anh cúi đầu nhìn, chỉ thấy đuôi của hổ trắng nhỏ hồi hộp duỗi thẳng, cảnh giác nhìn về phía nào đó.
Hình như Thẩm Chi Hủ cũng cảm nhận được, ôm hổ trắng nhỏ vào lòng, một bên vuốt ve sống lưng cô, một bên cùng cô nhìn về phía nào đó.
Không lâu sau, hai chiếc ô tô vội vàng lao vào trong tầm mắt của bọn họ.
Có người đến đây.
***
Lý Văn Bân cảm thấy anh ta không hề may mắn, hôm qua may mắn trở về từ cõi c.h.ế.t dưới tay zombie hệ mộc cấp 3, hôm nay lại gặp phải toàn zombie cấp 2, nếu không phải nửa đường có người tốt bụng giúp đỡ, thì e là đội ngũ của bọn họ sẽ bị tiêu diệt toàn bộ!
"Đội trưởng, chúng ta mau tới trạm xăng thôi."
Người đang nói chuyện chính là dị năng giả hệ hỏa hôm qua, lúc này trong lòng anh ta vẫn còn chút sợ hãi, nhớ đến đám zombie điên cuồng kia, lông tơ dựng ngược lên.
"Đáng chết, rốt cuộc đám zombie kia từ đâu chui ra vậy? Rõ ràng chúng ta tới thành phố Lang nhiều ngày như vậy, chưa từng gặp một bầy toàn là zombie cấp 2!" Người đàn ông ở ghế lái phụ hung hăng đập vào đùi mình.
Lý Văn Bân nghe đồng đội nói, sắc mặt đen như đáy nồi: “Mọi người có để ý tới con zombie dẫn đầu không?”
“Cái gì cơ?”
Hai người ngồi phía trước trăm miệng một lời, Lý Văn Bân nghe xong biết ngay bọn họ không để ý tới con zombie đó.
“Tôi nghi ngờ cấp con zombie dẫn đầu kia là zombie cấp 3.”
“Cái gì? Lại là zombie cấp 3?”
“Thành phố Lang này là nơi đất lành chim đậu à? Sao lại có nhiều zombie cấp 3 như vậy?”
Nhất là bọn họ toàn gặp phải zombie cấp 3, vận may này không phải người nào cũng có được!
Lý Văn Bân cũng nghĩ đến điều ấy, cũng không muốn ở lại thành phố Lang nữa, anh ta muốn nhanh chóng trở về căn cứ Hoài Long, báo cáo tình hình ở thành phố Lang cho cấp trên.
Căn cứ Hoài Long là căn cứ gần thành phố Lang nhất, hiện tại thành phố Lang xuất hiện rất nhiều zombie cấp 3 như vậy, không biết chừng bọn chúng sẽ chạy tới căn cứ Hoài Long, nếu đúng như vậy, căn cứ Hoài Long cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Hả? Trạm xăng có người!” Dị năng giả hệ hỏa vừa dứt lời, anh ta thấy dáng vẻ của người đàn ông đang ôm hổ trắng nhỏ rất quen thuộc: “Là người anh em ngày hôm qua.”
Trong lòng Lý Văn Bân hơi động, ngồi thẳng người nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Chi Hủ.
Xem ra anh ta cũng không quá đen đủi, trước khi rời khỏi đây có thể khuyên Thẩm Chi Hủ rời khỏi thành phố Lang với bọn họ.
Trong lòng Lý Văn Bân tính toán, chờ tới khi dị năng giả hệ hỏa lái xe vào trạm xăng, sau khi dừng lại, anh ta không kịp chờ vội vàng bước xuống xe.
"Người anh em, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lý Văn Bân vừa xuống xe đã chắp tay với Thẩm Chi Hủ.
Ban đầu Kiều Nghệ còn cảnh giác để ý người tới là ai, nhìn thấy người xuống xe là Lý Văn Bân, cơ thể căng cứng cũng hơi thả lỏng, đôi mắt cũng sáng lên.
Quả nhiên đi ra ngoài là chính xác, nhìn xem, cô đã gặp được mấy người Lý Văn Bân rồi!
“Đội trưởng Lý? Chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Lúc này, các đồng đội của Lý Văn Bân cũng xuống xe, ánh mắt của Thẩm Chi Hủ khẽ lướt qua người bọn họ, để ý trên người bọn họ đầy cát bụi, trên người cũng có không ít vết thương, số lượng người cũng bị giảm đi một ít, anh biết rõ bọn họ lại gặp nguy hiểm.
Thẩm Chi Hủ hiểu rõ, nhưng không tùy tiện mở miệng hỏi han, ngược lại Lý Văn Bân lại líu lo không ngừng nói về cuộc gặp gỡ của bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-57.html.]
Không lâu sau, Thẩm Chi Hủ biết chuyện Lý Văn Bân gặp phải zombie cấp 3 dẫn đầu một đàn zombie cấp 2.
Lúc này ngay cả Kiều Nghệ cũng đồng tình nhìn đám người Lý Văn Bân vài cái.
Vận may này của bọn họ... Thật sự quá kém, có thể sống đến hiện tại đã vô cùng may mắn.
Lý Văn Bân nói xong, chuẩn bị nói ra những lời trong lòng, chưa kịp mở miệng, đã có người đoạt lời mở miệng của anh ta.
"Đội trưởng Lý, mọi người... Quen biết nhau sao?"
Lúc này, một chiếc xe từ đằng sau đi tới, một người đàn ông cao chừng một mét bảy bước xuống.
Người đàn ông này rất lạ, nhìn qua có vẻ trung thực hiền lành, gã hơi mê mang nhìn Thẩm Chi Hủ, ánh mắt vừa nhìn thấy hổ trắng nhỏ trong lòng anh đã bị dọa sợ giật mình.
Thẩm Chi Hủ nhìn thấy người đàn ông kia thì ôm chặt hổ trắng nhỏ, Kiều Nghệ cảm thấy hơi chật, không thoải mái cựa quậy cơ thể, ngẩng đầu nhìn anh.
Thẩm Chi Hủ nhận thấy ánh mắt của hổ trắng nhỏ, không nói gì, nhưng lực trên tay vẫn không hề buông lỏng, yên lặng nhìn người đàn ông kia.
"Đây là người anh em tôi mới quen ngày hôm qua, tên là Thẩm Chi Hủ." Thấy người đàn ông đó sợ hổ trắng nhỏ, anh ta vội vàng giải thích nói: "Anh đừng sợ, đây hổ trắng nhỏ do anh ấy nuôi, rất ngoan, không ăn thịt người."
Kiều Nghệ: "..."
Cô không nói gì khẽ liếc nhìn Lý Văn Bân.
"À, thật sao?" Người đàn ông kia nhanh chóng lướt qua hổ trắng nhỏ, đôi mắt khẽ cụp xuống chợt lóe lên tia âm u.
Thẩm Chi Hủ nhìn chằm chằm vẻ mặt của gã, phát hiện gã liếc nhìn hổ trắng nhỏ, khóe miệng khẽ nhếch lên, đáy mắt không còn ý cười.
"Đội trưởng Lý, không giới thiệu cho tôi biết một chút sao?" Thẩm Chi Hủ nói.
"À đúng rồi! Xem đầu óc của tôi này!" Lý Văn Bân vỗ trán, vội vàng nói: "Đây là người hôm nay đã giúp chúng tôi thoát khỏi nguy hiểm, tên là Đinh Thụy Bác, cũng là người thành phố Lang."
"Vậy sao?" Khóe môi Thẩm Chi Hủ càng nâng cao, ánh mắt nhìn thẳng vào người Đinh Thụy Bác.
Chẳng biết tại sao khi đối diện với ánh mắt của Thẩm Chi Hủ, trong lòng Đinh Thụy Bác chợt run lên, trên mặt gã cũng lộ ra nụ cười thật thà, trong lúc lơ đãng âm thầm lướt qua hổ trắng nhỏ trong lòng anh.
Bỗng dưng, hổ trắng nhỏ đang nằm im trong lòng Thẩm Chi Hủ động đậy, lông trắng tuyết điểm chút đốm xám xù lên, tai tròn nhỏ ép xuống, mắt hổ lạnh lùng, không ngừng gầm rú.
Đinh Thụy Bác bị hành động bất ngờ của hổ trắng nhỏ làm cho giật mình, liên tiếp lui về phía sau, ngay cả Lý Văn Bân vừa khen hổ trắng nhỏ cũng hoảng hốt, thoáng lui về phía sau mấy bước, cảnh giác lo lắng hổ trắng nhỏ tức giận có thể đả thương người.
Thẩm Chi Hủ cau mày, ôm hổ trắng nhỏ cách xa mấy người Lý Văn Bân, bàn tay không ngừng vuốt ve lông của cô.
"Hổ trắng nhỏ, em sao vậy?"
Tuy hỏi như vậy, nhưng ánh mắt của Thẩm Chi Hủ lại nhìn chằm chằm về phía Đinh Thụy Bác đang luống cuống tay chân ở phía xa.
Kiều Nghệ cũng không biết cô bị làm sao, chỉ là đột nhiên cảm nhận được có thứ đồ nguy hiểm đang tiến về phía mình, cô lập tức phản ứng lại, bắt đầu cảnh giác nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhưng không phát hiện thứ gì.
Kiều Nghệ chưa từng thấy tình huống này, cho nên hoàn toàn không dám buông lỏng cảnh giác, lo lắng tra xét khắp nơi.
Thẩm Chi Hủ thấy mình an ủi không hiệu quả, thấp giọng dỗ dành nói: "Đừng sợ, có tôi ở đây, không ai có thể làm hại em."
Kiều Nghệ sững sờ.
Lời này của Người đẹp ốm yếu có ý gì? Chẳng lẽ anh biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì sao?
Cô ngẩng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu, thấy cặp mắt đen nhánh sắc bén của anh, trong lòng cô cũng ổn định lại, lông xù cũng dần thu về.
"Ngoan lắm." Thẩm Chi Hủ thỏa mãn nhìn hổ trắng nhỏ, không biết anh nghĩ đến chuyện gì, đáy mắt hiện lên ý cười nhạt: "Hổ trắng nhỏ có muốn xem kịch vui không?"
Lỗ tai Kiều Nghệ run lên, không thể tin những gì mình vừa mới nghe được.
Xem kịch vui? Xem trò hay? Người đẹp ốm yếu muốn làm gì?