Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:37:47
Lượt xem: 242
Thẩm Chi Hủ nhận ra ánh mắt của cô, cúi xuống nhìn cô, vẻ mặt hết sức vô tội.
"Thẩm… khụ khụ” Lý Văn Bân vốn định gọi Thẩm Chi Hủ là anh em, nhưng nghĩ đến chuyện đã xảy ra trước đó, anh ta không thể gọi được, đành bỏ qua cách xưng hô, trực tiếp nói: “Tiếp theo anh định làm gì?”
Thẩm Chi Hủ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Các anh thì sao?”
Lý Văn Bân nhìn qua bầu trời qua cửa sổ sắp sáng, suy nghĩ vài giây, mới nói: “Chúng tôi định quay trở lại căn cứ Hoài Long, nhưng thuốc ức chế dị năng trên người chúng tôi vẫn chưa được đào thải hết, đợi dị năng hồi phục rồi, chúng tôi sẽ lên đường.”
Kiều Nghệ nghe thấy “Căn cứ Hoài Long” lập tức trở nên phấn khích, vội vàng gầm gừ.
“Grừ grừ…” Căn cứ Hoài Long! Căn cứ Hoài Long! Người đẹp ốm yếu, chúng ta đi căn cứ Hoài Long nhé!
Cuối cùng cô cũng chờ được đến lúc này rồi!
Kiều Nghệ tròn mắt nhìn Thẩm Chi Hủ, trong mắt có những cảm xúc như phấn khích, háo hức, mong đợi.
Thẩm Chi Hủ hơi ngẩn ra. “Ngao Ngao sao vậy?”
“Grừ grừ…” Đi căn cứ Hoài Long! Chúng ta đi căn cứ Hoài Long nhé!
Kiều Nghệ còn không quên chỉ vào hai người Lý Văn Bân .
Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải cũng sững sờ, khi Thẩm Chi Hủ vẫn đang suy nghĩ ý của hổ trắng nhỏ thì Cao Hoằng Khải đột nhiên thốt lên.
“Có lẽ hổ trắng nhỏ muốn đi cùng chúng tôi đến căn cứ Hoài Long đấy!”
Kiều Nghệ tròn mắt sáng lên, gật đầu mạnh mẽ.
Quả nhiên Người đẹp ốm yếu không cứu nhầm người, người này thật hiểu tâm tư của hổ!
Tuy nhiên, Cao Hoằng Khải đoán ra ý của hổ trắng nhỏ lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, bởi vì vừa nãy Thẩm Chi Hủ đã liếc nhìn anh ta một cái.
“Ngao Ngao muốn đi căn cứ Hoài Long sao?”
Kiều Nghệ lại gật đầu.
“Grừ grừ…” Đúng vậy, Người đẹp ốm yếu chúng ta đi căn cứ Hoài Long nhé?
“Trước đó không muốn đi, sao giờ lại muốn rồi?” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Thẩm Chi Hủ vô tình hay cố ý lướt qua hai người Lý Văn Bân, hai người này cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
“Grừ grừ…” Tất nhiên là đi tìm mẹ của tôi rồi!
“Grừ grừ…” Mẹ tôi và nữ chính bây giờ chắc chắn đang ở căn cứ Hoài Long!
Chỉ là không biết vết thương của mẹ đã khỏi chưa… Nhưng có linh tuyền của nữ chính ở đó, vết thương trên người mẹ chắc chắn sẽ không có vấn đề gì lớn.
Thẩm Chi Hủ im lặng vài giây, cuối cùng không chịu nổi sự mong đợi trong mắt hổ trắng nhỏ, chậm rãi nói: “Nếu Ngao Ngao muốn đi, thế chúng ta đi căn cứ Hoài Long vậy.”
“Grừ grừ…” Ôi trời, tôi biết Người đẹp ốm yếu tốt nhất mà!
Nghĩ đến việc sắp được gặp hổ mẹ, Kiều Nghệ vui mừng đến mức vẫy đuôi không ngừng.
Đêm đó, bầu trời đêm sâu thẳm lấp lánh những ngôi sao, một đốm lửa nhỏ bập bùng trong khu rừng tối tăm, năm người đàn ông đang ngồi quanh đống lửa, ăn mì gói ngon lành.
Trần Khải Lương vừa ăn mì vừa lén nhìn về phía chiếc xe Hummer cách đó không xa, nhẹ nhàng chạm khuỷu tay vào Cao Hoằng Khải bên cạnh, thì thầm hỏi: “Anh Khải, anh biết tại sao anh Thẩm lại đi cùng chúng ta đến căn cứ Hoài Long không?”
Kể từ khi thuốc mê hết tác dụng, Trần Khải Lương tỉnh dậy và biết rằng Đinh Thụy Bác đã gài bẫy họ, cuối cùng là Thẩm Chi Hủ đã cứu họ, cậu ta bắt đầu gọi Thẩm Chi Hủ là “anh Thẩm”, đồng thời rất ngưỡng mộ anh. Cộng thêm việc biết Thẩm Chi Hủ sẽ cùng họ quay lại căn cứ Hoài Long, cậu ta vô cùng vui mừng.
Cao Hoằng Khải bị hỏi thì dừng lại, nhìn sang Lý Văn Bân đối diện.
Hai người đã rời khỏi thôn được ba ngày rồi, sau khi các đồng đội tỉnh dậy, hai người không nói cho họ biết hết sự thật, mà chỉ nói một nửa. Cả hai nói rằng Đinh Thụy Bác đã giăng bẫy họ, muốn cho họ ăn zombie, sau cùng được Thẩm Chi Hủ cứu, vì vậy họ đều không biết thủ đoạn của Thẩm Chi Hủ, ai cũng vô cùng biết ơn anh.
Về điều này, Lý Văn Bân và Cao Hoằng Khải không thể nói gì thêm nữa bởi vì Thẩm Chi Hủ đã cứu họ là sự thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-70.html.]
“Anh Khải?”
Đợi một lúc lâu không thấy Cao Hoằng Khải trả lời, Trần Khải Lương gọi một tiếng.
“Ừ, là hổ trắng nhỏ muốn đi căn cứ Hoài Long.” Mặc dù điều này rất khó tin, nhưng sự việc đúng là như vậy.
“Wow? Anh Thẩm cũng chiều chuộng hổ trắng nhỏ quá rồi!” Trần Khải Lương không khỏi bắt đầu ghen tị với hổ trắng nhỏ, mấy ngày nay anh Thẩm đối với họ lạnh nhạt, muốn thân thiết thật không dễ dàng.
Cao Hoằng Khải lại lắc đầu, anh ta cũng muốn sờ hổ trắng nhỏ, có điều ánh mắt của Thẩm Chi Hủ thực sự quá đáng sợ, anh ta không dám sờ một chút nào.
Lúc này, hổ trắng nhỏ mà Trần Khải Lương ghen tị đang ngồi trên ghế sau chiếc xe Hummer, dùng móng vuốt cào cào viên tinh thể đặt trên ghế đệm.
Đó là một viên tinh thể màu xám nhạt, theo lời của Người đẹp ốm yếu, viên tinh thể này là tinh thể trong đầu Đinh Thụy Bác.
“Ngao Ngao, đừng nuốt nhầm đấy, viên tinh thể này không thể hấp thụ được đâu.”
Kiều Nghệ ngẩng đầu lườm Người đẹp ốm yếu một cái.
Cô đâu có bị ngốc, đương nhiên biết tinh thể khác thuộc tính không thể hấp thụ được!
Giống như cô là dị năng dị thường, chỉ có thể hấp thụ tinh thể vô sắc không thuộc tính mà thôi.
Thẩm Chi Hủ xoa mũi, thấy hổ trắng nhỏ thực sự quan tâm đến tinh thể, chợt nhớ ra trong không gian có một viên tinh thể hệ mộc cấp 3, bèn lấy ra đặt trước mặt cô.
“Ngao Ngao, tặng em chơi.”
Ánh mắt Kiều Nghệ ngay lập tức bị viên tinh thể màu xanh lục thu hút.
Thẩm Chi Hủ khẽ mỉm cười, rút một chút tinh lực để sắp xếp vật tư trong không gian, phát hiện trong không gian còn có một viên tinh thể của zombie cấp 3 mà anh đã xử lý ba ngày trước, vội vàng lấy ra đặt trước mặt hổ trắng nhỏ.
Kiều Nghệ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Người đẹp ốm yếu .
“Grừ grừ…” Đây không phải tinh thể của con zombie cấp 3 ở thôn sao?
“Ngao Ngao, em bây giờ đang ở dị năng cấp 3 rồi, chỉ hấp thụ tinh thể cấp một hay cấp hai thì không được, viên tinh thể cấp 3 này em hấp thụ đi.”
Chỉ khi dị năng của cô lên cấp, đến lúc gặp được người của viện nghiên cứu mới có khả năng tự bảo vệ mình.
Kiều Nghệ vội vã lắc đầu.
“Grừ grừ…” Không được không được, Người đẹp ốm yếu, anh cũng phải nâng cao dị năng chứ! Hơn nữa viên tinh thể này là anh g.i.ế.c con zombie cấp 3 đó, đương nhiên phải do anh hấp thụ!
Nói đến đây, cô hình như chưa từng thấy Người đẹp ốm yếu hấp thụ tinh thể, trước đây mấy viên tinh thể đều cho cô hết.
Kiều Nghệ nghi ngờ nhìn Người đẹp ốm yếu, anh không hấp thụ tinh thể thì dị năng sao có thể nhanh chóng nâng cao, Người đẹp ốm yếu này đây là muốn lên trời sớm sao?
“Ngao Ngao ngoan, mau hấp thụ đi.”
Kiều Nghệ tiện tay đẩy viên tinh thể vô sắc sang bên cạnh Người đẹp ốm yếu, dùng hành động để thể hiện sự từ chối.
Thẩm Chi Hủ khựng lại, ánh mắt lóe lên chút cười ý nhị: “Ngao Ngao là muốn cho tôi hấp thụ tinh thể à?”
Thấy hổ trắng nhỏ gật đầu nghiêm túc, anh khẽ cười sâu hơn, nhưng vẫn kiên định đẩy tinh thể về phía cô.
“Ngao Ngao thật tốt, nhưng tinh thể cấp 3 đối với tôi không có tác dụng, vẫn nên cho Ngao Ngao hấp thụ là được rồi.”
Đương nhiên không phải Thẩm Chi Hủ đang lừa hổ trắng nhỏ, hiện tại dị năng của anh đã dung hợp với cơ thể được năm phần, có thể điều động năm phần dị năng, cũng có thể hấp thụ tinh thể để nâng cao dị năng, chỉ là tinh thể cấp thấp hơn cấp bốn đối với anh chẳng có tác dụng gì.
Kiều Nghệ nửa tin nửa ngờ.
Tinh thể cấp 3 đối với Người đẹp ốm yếu không có tác dụng, trời ơi, vậy dị năng của anh cao đến mức nào vậy?
“Grừ grừ…” Người đẹp ốm yếu, dị năng của anh chắc chắn đã vượt qua cấp 3 rồi phải không?
(Kiều Nghệ: Chồng yêu đỉnh chóp!) (✧◡✧)