Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 86

Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:42:43
Lượt xem: 263

Kiều Nghệ dùng m.ô.n.g mình đụng đụng vào chân trước của hổ mẹ, không quên kêu lên.

“Grừ grừ...” Ối, hóa ra mẹ cũng thích uống sữa nha! Cái này có xem như là đáng yêu tương phản không nhỉ?

Hổ mẹ không hiểu nhóc con lại đang phấn kích cái gì, nó cụp mắt nhìn cô một hồi, lại lười biếng nằm trở về.

Kiều Nghệ chạy tới, chân nhỏ ngắn cũn cố gắng leo lên sống lưng của hổ mẹ, sau đó ngồi phịch ở trên đó, hổ nhỏ và hổ lớn kề sát nhau.

Cô nằm trên lưng hổ mẹ, ánh mắt lại dừng trên Người đẹp ốm yếu đang bận rộn trong nhà bếp nhỏ hẹp, trong lúc tình cờ trông thấy màu xanh đen hết sức rõ ràng dưới mắt anh, cẩn thận suy nghĩ một chút đã nghĩ ra chỗ quan trọng.

Chẳng lẽ là không có cô ở bên cạnh, Người đẹp ốm yếu ngủ không quen đấy chứ?

Phải rồi, từ sau khi Người đẹp ốm yếu tỉnh lại, tối nào anh cũng ôm cô ngủ cùng hết.

Ban đầu cô muốn từ chối, nhưng lại không chống đỡ lại được sự tấn công dữ dội từ gương mặt yêu nghiệt của Người đẹp ốm yếu. Lần nào Kiều Nghệ cũng nhân nhượng anh, lâu ngày cô quen thói, anh cũng quen nếp. Tối qua cô rời đi đột ngột như thế, anh chắc hẳn không quen, cho nên ngủ không ngon đây mà!

Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ do dự một lúc, sau đó há miệng khẽ cắn lấy cái tai tròn xinh đẹp của hổ mẹ, kêu lên không rõ ràng.

“Ngao ngaoo...” Mẹ ơi, con cảm thấy Người đẹp ốm yếu như vậy hình như rất đáng thương, nếu không ngày mai con ngủ với anh ấy một đêm, ngày kia con ngủ với mẹ, mẹ xem như thế có được không?

Hổ mẹ lại cảm thấy lỗ tai bị nhóc con cắn đến có chút ngứa ngáy, không nhịn được giật giật lỗ tai.

Kiều Nghệ dứt khoát buông ra.

“Grừ grừ grừ...” Haizz, tại sao hổ phải đối mặt với hai lựa chọn chứ, tại sao không thể chọn tất cả nhỉ?

Thế nhưng khi Kiều Nghệ tưởng tượng đến việc Người đẹp ốm yếu bị hai con hổ trắng một lớn một nhỏ kẹp ở giữa, hình ảnh đó lại khiến cô không nhịn được rùng mình.

Bỏ đi bỏ đi, cô vẫn nên lựa chọn một cái thì tốt hơn, cô sợ Người đẹp ốm yếu không chịu nổi, quầng thâm dưới mắt sẽ càng đậm hơn mất.

Một người và hai con hổ ăn uống no đủ, sau đó ra khỏi khu nhà ở.

Thẩm Chi Hủ dẫn theo hai con hổ trắng một lớn một nhỏ, cảnh tượng kia có thể nói là cực kỳ bắt mắt, không ít ánh mắt đều đổ dồn vào trên người bọn họ.

Đúng lúc Cao Hoằng Khải vừa mới ăn bữa sáng ở nhà ăn xong trở về nhìn thấy, đôi mắt gato đỏ đến nỗi sắp rỉ m.á.u luôn rồi. Anh ta không nhịn được chạy chậm tới, ánh mắt nhìn hai con hổ trắng, nhưng ngoài miệng lại hỏi Thẩm Chi Hủ.

“Anh Thẩm, bây giờ anh muốn đến khu giao dịch nhiệm vụ à? Tôi nghe nói hôm nay anh Trần sẽ không mở quầy.”

Có lẽ là bọn họ tương đối quen Cao Hoằng Khải, thế nên thái độ của Thẩm Chi Hủ không lạnh lùng như thế, nhưng cũng hết sức lạnh nhạt: “Hôm nay tôi không đi.”

“Vậy anh chuẩn bị ra khỏi căn cứ Hoài Long sao?” Cao Hoằng Khải hơi lo lắng, rất sợ Thẩm Chi Hủ không ở lại căn cứ này nữa, muốn dẫn hai con hổ trắng rời đi.

“Ừ, bọn họ cần ăn uống.”

Cao Hoằng Khải nghe vậy lập tức yên tâm: “Hóa ra là thế, tôi biết ở lân cận có một ngọn núi, mấy người anh Trần đều lên đó săn bắt, có cần tôi dẫn mọi người qua đó không?”

Thẩm Chi Hủ nhìn Cao Hoằng Khải với vẻ bất ngờ: “Hôm nay anh không làm nhiệm vụ à?”

“Haizz, nào có làm nhiệm vụ mỗi ngày được chứ, hôm nay tôi được nghỉ!”

Thẩm Chi Hủ ngẫm nghĩ một lát, nghiêng đầu nhìn hổ trắng nhỏ đang tung tăng tung tẩy đi theo hổ trắng lớn, bèn nhịn cười mà đồng ý với đề nghị của Cao Hoằng Khải.

“Được, anh dẫn chúng tôi đến đó đi.”

Ánh mắt của Cao Hoằng Khải sáng lên, vừa mừng vừa lo: “Thật, thật sao?”

Thẩm Chi Hủ chưa kịp trả lời, anh ta đã lập tức cười hì hì đáp lại: “Bây giờ tôi sẽ dẫn anh Thẩm và mọi người đi ngay!”

Khóe mắt Thẩm Chi Hủ giật giật, trong lòng không biết làm sao, chẳng hiểu sao mấy ngày trước người đàn ông này còn vô cùng kính nể anh, sao hôm nay giống như đổi thành người khác rồi?

Anh theo bản năng nhìn về phía hai con hổ trắng, bừng tỉnh vỡ lẽ.

Ồ, xem ra là sức mạnh của hổ trắng rồi.

Thẩm Chi Hủ bật cười khi nghĩ đến một người không thích động vật như bản thân cũng đã trở thành một con sen hổ nhẫn nại chịu khó.

(Thẩm Chi Hủ: Là chồng!)

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-86.html.]

Lúc này, anh cảm thấy ống quần nặng trĩu, cúi đầu nhìn xuống, là hổ trắng nhỏ vốn quấn lấy bên cạnh hổ trắng lớn đang ôm lấy bắp chân anh.

Thẩm Chi Hủ không cần suy nghĩ quá nhiều làm gì, lập tức bế hổ trắng nhỏ vào lòng. Anh còn nhìn sang hổ trắng lớn, thấy nó không tức giận, bấy giờ mới thở phào một hơi.

“Ngao Ngao, em sao thế?”

“Grừ grừ...” Không có gì nha, chỉ là muốn cho Người đẹp ốm yếu anh bế thôi.

Thẩm Chi Hủ biết hổ trắng nhỏ đây là đang thân thiết với anh, cho nên không từ chối mà đi theo Cao Hoằng Khải hết sức phấn khích ra ngoài căn cứ lấy xe Hummer của mình. Nhưng khi anh nhìn thấy thân hình to khỏe của hổ trắng lớn, lại có hơi chần chừ.

“Ngao Ngao, bảo mẹ em lên xe có ấm ức cho nó hay không?”

Kiều Nghệ cũng nhìn về phía hổ mẹ, nào ngờ hổ mẹ ghét bỏ nhìn chiếc xe Hummer, rõ ràng là từ chối lên xe.

“Grừ grừ...” Mẹ ơi, mẹ không lên xe thì đi thế nào đây?

Hổ mẹ dứt khoát đi đến trước chiếc Hummer, dùng hành động bày tỏ mình muốn chạy qua đó.

Thẩm Chi Hủ không còn cách nào, đành phải để Cao Hoằng Khải lái xe, còn mình thì bế hổ trắng nhỏ ngồi ở ghế sau.

Sau khi chiếc Hummer khởi động, hổ trắng lớn vẫn luôn đi theo sau xe một cách ổn định.

Nhưng Kiều Nghệ lại cảm thấy không vui cho lắm, cô nằm trên bả vai của Người đẹp ốm yếu, xuyên qua cửa kính sau xe nhìn hổ mẹ.

Thẩm Chi Hủ thấy thế, nghĩ ngợi mấy giây rồi hỏi Cao Hoằng Khải ở phía trước: “Anh biết chỗ nào có đại lý xe không?”

Anh muốn chuẩn bị mấy chiếc xe hơi lớn, như vậy có thể để cho hổ trắng lớn cùng lên xe rồi.

“Biết thì có biết, nhưng mà xe tốt đều đã bị người khác lái đi rồi.” Giọng nói của Cao Hoằng Khải hơi chần chừ.

“Không sao, chúng ta đi xem trước.”

“Được, vậy đi ngay bây giờ nhé?”

“Không cần, trước tiên đến núi đã.”

“Ok!”

Một tiếng sau, xe Hummer dừng ở dưới chân núi. Cửa xe vừa mở ra, Kiều Nghệ đã vội vội vàng vàng nhảy ra ngoài, vây quanh hổ trắng lớn không hề có dấu hiệu mệt mỏi.

“Grừ grừ...” Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?

“Rống...”

Hổ trắng lớn ngửa mặt lên trời gầm thét, tiếng hổ gầm nặng nề mơ hồ mang theo vui sướng.

“Tuyệt vời!” Hai mắt của Cao Hoằng Khải tỏa sáng, cảm thấy chuyến đi này thật sự rất đáng giá!

Hai người hai hổ vào núi, trong núi không có nhiều zombie, động vật cũng không gặp được bao nhiêu, nhưng vừa đi sâu vào trong núi rừng, Kiều Nghệ nhanh mắt phát hiện ra một con thỏ mập mạp!

Con thỏ đó cao gần nửa mét, cũng sắp cao bằng con Husky cô từng thấy trong căn cứ Hoài Long rồi!

“Là động vật biến dị!”

Cao Hoằng Khải khẽ kêu lên, con thỏ to lớn mập mạp kia trợn mắt nhìn qua. Trong đôi mắt màu m.á.u đỏ kia tràn đầy vẻ hung ác, nó cũng không sợ hai con hổ trắng mà kêu lên mấy tiếng kỳ lạ rồi nhảy vọt về phía mọi người.

Kiều Nghệ theo bản năng muốn thả tấm chắn ra, lại bị Người đẹp ốm yếu cản lại. Vào lúc này, hổ mẹ ở bên cạnh nhanh chóng xông tới, vật lộn với con thỏ biến dị.

“Là thỏ biến dị hệ sức mạnh.”

Hệ sức mạnh? Đây chẳng phải là thỏ bạo lực à?

Kiều Nghệ vừa mới nghĩ đến đây, liền nghe thấy một tiếng răng rắc lanh lảnh, cô vội vàng nhìn theo hướng âm thanh, trông thấy cảnh tượng tấm khiên băng của hổ mẹ bị một đ.ấ.m của con thỏ đánh nứt.

Shh... Cực kỳ hung dữ mạnh mẽ.

Cao Hoằng Khải chưa từng tình thấy hình ảnh động vật biến dị chiến đấu với nhau, giờ phút này anh ta đang nín thở im lặng quan sát, m.á.u toàn thân đang từ từ sôi trào lên.

Loading...