Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 87
Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:43:02
Lượt xem: 281
“Lại thăng cấp lên đến cấp 3 rồi.” Thẩm Chi Hủ tự mình lẩm bẩm, đáng tiếc là trong quá trình thăng cấp đã hấp thụ tinh hạch có thuộc tính khác nhau, dẫn đến con thỏ biến dị này bị dị năng cuồng bạo làm chủ, không còn lý trí.
Lỗ tai của Kiều Nghệ giật giật, nghe lời của Thẩm Chi Hủ, càng lo lắng nhìn chằm chằm một hổ một thỏ. Cũng may hổ mẹ rõ ràng rất thành tạo, chẳng bao lâu sau, một nhũ băng chuẩn xác nhanh gọn lẹ xuyên qua mi tâm của con thỏ biến dị, vốn dĩ con thỏ biến dị còn khí thế hung hăng đã lập tức ngã xuống đất.
“Ngầu quá đi!” Cao Hoằng Khải khẽ thốt lên.
Kiều Nghệ cũng vui vẻ chạy đến.
Thẩm Chi Hủ chỉ đứng tại chỗ xoa xoa cằm, anh có thể cảm nhận được hổ trắng lớn có thể giải quyết thỏ biến dị nhanh chóng hơn, nhưng mà nó không làm như vậy, là dùng thỏ biến dị để luyện tập ư? Thật là thông minh mà.
Sàn sạt...
Kiều Nghệ vừa mới chạy đến bên cạnh hổ mẹ, lỗ tai nhanh chóng nghe thấy âm thanh bụi cỏ động đậy, trong đó còn che đậy tiếng bước chân nhè nhẹ. Đôi tai tròn nhỏ trên đầu lập tức bất động, gần như cùng lúc đó, hổ mẹ cũng cảnh giác nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông cầm d.a.o rựa do dị năng hệ kim hóa thành xuất hiện ở trong tầm mắt của hai con hổ trắng.
Là anh Trần.
Kiều Nghệ nhận ra người tới là ai.
Anh Trần nhìn thấy hổ trắng lớn trưởng thành thì đề phòng, nhưng sau khi trông thấy hai người Thẩm Chi Hủ ở sau lưng bọn họ, đề phòng đã phai đi một chút, nhiều hơn cả là ngạc nhiên.
“Ồ? Anh em, cậu nuôi thêm một con hổ trắng lớn từ lúc nào thế?” Anh Trần vốn đang săn thú trong núi, nghe thấy bên này có động tĩnh mới đi theo âm thanh đến đây, không ngờ lại bắt gặp một màn này. Anh ấy thấy hổ trắng lớn và hổ trắng nhỏ có mấy phần giống nhau, lòng chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ đây là mẹ của hổ trắng nhỏ sao?”
Thẩm Chi Hủ gật đầu, xem như là đáp lại anh Trần.
Lúc này, anh Trần cũng nhớ đến chuyện ngày hôm qua nghe nói có hổ trắng lớn xông vào khu giao dịch nhiệm vụ, xem ra con hổ trắng lớn hôm qua kia chắc chắn chính là con hổ trước mặt rồi.
Ánh mắt của anh Trần khẽ lướt qua con thỏ biến dị ngã dưới đất, vừa kinh ngạc, đồng thời cũng sinh ra một chút cảnh giác: “Vậy mọi người tiếp tục đi, tôi đến chỗ khác săn.”
Thẩm Chi Hủ ừ một tiếng, đưa mắt nhìn anh Trần rời đi.
Mãi cho đến khi bóng lưng của anh ấy biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, hổ mẹ mới dời tầm mắt nhìn sang con thỏ biến dị dưới đất.
Kiều Nghệ cũng biết hổ mẹ muốn làm gì chỉ bằng một ánh mắt, cô lập tức ngăn ở trước mặt mẹ, ngao ngao lắc đầu.
“Ngao ngao...” Mẹ ơi, bây giờ chúng ta không cần tự mình ra tay nữa, có Người đẹp ốm yếu ở đây mà, để anh ấy làm đi!
Hổ mẹ hơi nghiêng đầu, dừng động tác vốn định đóng băng con thỏ lại.
Kiều Nghệ thấy thế, lập tức giơ một chân lên vẫy vẫy với Người đẹp ốm yếu ở cách đó không xa, ra hiệu cho anh mau tới đây.
“Grừ grừ...” Người đẹp ốm yếu nhanh đến đây, nên đào tinh hạch rồi!
Thẩm Chi Hủ nhìn hổ trắng nhỏ, lại nhìn sang con thỏ biến dị, sao không biết hổ trắng nhỏ muốn anh làm gì chứ? Anh bất đắc dĩ bật cười rồi đứng dậy đi tới, đeo bao tay đã chuẩn bị sẵn lên, cuối cùng rút d.a.o găm chuyên moi tinh hạch từ bên hông ra.
“Đây là coi tôi làm công cụ hình người à?” Thẩm Chi Hủ nhướng mày.
Kiều Nghệ hơi chột dạ, lùi về sau gần nửa bước tựa vào trước người hổ mẹ.
Thẩm Chi Hủ không biết làm sao, nhưng vẫn nhẫn nại chịu khó cầm d.a.o găm moi tinh hạch trong đầu thỏ biến dị ra một cách thành thạo và nhanh chóng.
Viên tinh hạch này có màu hổ phách, trông hết sức đẹp đẽ.
Kiều Nghệ chưa từng nhìn thấy tinh hạch màu hổ phách, không nhịn được tiến lên một bước, muốn nhìn kỹ hơn.
Khóe mắt Thẩm Chi Hủ liếc thấy điều này, khẽ rụt tay lại.
Kiều Nghệ sửng sốt.
“Grừ grừ...” Tại sao Người đẹp ốm yếu không cho tôi nhìn?
“Ngao Ngao à, đây là tinh hạch hệ biến dị, em không thể hấp thụ được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-87.html.]
Kiều Nghệ hơi lúng túng, hóa ra Người đẹp ốm yếu tưởng rằng cô vừa ý viên tinh hạch này à?
Cô lại không ngốc, sau khi Người đẹp ốm yếu nói không thể hấp thụ tinh hạch có thuộc tính khác nhau thì cô đã hiểu, những viên tinh hạch này đều không phải cô có thể hấp thụ được, tất nhiên không có ý nghĩ này rồi.
Nghĩ đến đây, Kiều Nghệ trợn mắt nhìn Người đẹp ốm yếu.
“Grừ grừ grừ...” Tôi mới không muốn hấp thụ đâu, tôi chỉ muốn xem một chút thôi!
Thẩm Chi Hủ liếc nhìn hổ trắng nhỏ, dùng khăn giấy lau sạch viên tinh hạch màu hổ phách xong, lúc này mới đặt trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt cô.
Kiều Nghệ lập tức ném cho Người đẹp ốm yếu một ánh mắt “Anh còn biết điều đấy”, sau đó tiến lại gần, cẩn thận đánh giá viên tinh hạch.
Thật là đẹp mắt mà.
Sau khi cô xem xong, thì ra hiệu cho anh cất tinh hạch đi.
Thẩm Chi Hủ chỉ liếc nhìn hổ trắng lớn vẫn luôn im lặng ngồi xổm ở sau lưng hổ trắng nhỏ, lên tiếng giải thích: “Đây là tinh hạch biến dị, mi là dị năng hệ băng nên không thể hấp thụ được. Đợi quay về căn cứ Hoài Long rồi, ta sẽ dùng viên tinh hạch này để đổi lấy tinh hạch không thuộc tính, mi xem như vậy có được không?”
Anh không coi mình là chủ nhân của hổ trắng lớn, cho nên lúc xử lý tất cả những thứ của hổ trắng lớn thì sẽ bàn bạc với nó.
Hổ mẹ không ngốc, nghe hiểu thú hai chân nói, vì thế gật gật đầu tán thành với lời của anh.
Thẩm Chi Hủ thấy vậy, lúc này mới cất viên tinh hạch màu hổ phách đi.
Cao Hoằng Khải vẫn luôn không nói gì chứng kiến toàn bộ quá trình, trái tim khẽ nhúc nhích: “Anh Thẩm, anh định giao dịch viên tinh hạch này thế nào?”
Anh ta nhớ đến gần đây tiểu đội của bọn họ đã chiêu mộ được một dị năng giả hệ sức mạnh cấp 2, có viên tinh hạch này, có lẽ sẽ để người đồng đội mới này có cảm giác thân thuộc hơn với tiểu đội nhỉ?
“Đổi bằng hai viên tinh hạch không thuộc tính cấp 3, hoặc là bằng một viên tinh hạch không thuộc tính cấp 4.”
Tinh hạch có thuộc tính đáng giá hơn tinh hạch không thuộc tính, phương pháp giao dịch này của anh có thể nói là tương đối thỏa đáng.
Cao Hoằng Khải hít ngược một hơi khí lạnh, trên mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
Haizz, cấp bậc cao nhất của dị năng giả trong tiểu đội của bọn họ chỉ có cấp 2, cũng không thể chống đỡ được zombie cấp 3, lấy đâu ra tinh hạch không thuộc tính cấp 3 đây? Xem ra viên tinh hạch này vô duyên với đội của bọn họ rồi.
Lúc này, hổ mẹ đi tới bên cạnh thỏ biến dị, dùng mũi đẩy đẩy con thỏ đến bên cạnh nhóc con.
“Rống...”
Nó nhẹ nhàng rống lên một tiếng.
Kiều Nghệ biết hành động này của hổ mẹ có ý gì, nó muốn cho cô ăn thỏ biến dị đây mà.
Đáng tiếc răng của cô còn chưa mọc xong...
Kiều Nghệ chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
“Grừ grừ...” Mẹ à, mẹ ăn đi, bây giờ con không ăn nổi.
Hổ mẹ hơi nghiêng đầu nhìn chằm chằm nhóc con mấy giây, sau đó mới nhớ ra điều gì đó, bèn dùng móng vuốt sắc bén của mình rạch bộ da lông cứng rắn của thỏ biến dị ra, để lộ thịt tươi ở bên trong.
Ăn đi, nhóc con.
Hổ mẹ đưa mắt ra hiệu cho nhóc con của mình.
Kiều Nghệ không biết làm sao, đành phải cúi đầu cắn xé thịt, nhưng hiện tại cô chưa có răng nanh nhọn nên hoàn toàn không cắn ra được. Không còn cách nào, cô không thể làm gì khác hơn là bất lực nhìn về phía hổ mẹ.
Hổ mẹ hình như cũng bất đắc dĩ, chủ động cắn xé thịt thỏ biến dị ra thành một miếng nhỏ rồi đặt ở trước mặt nhóc con.
“Ngao ngao ngao...” Mẹ, mẹ thật tốt!
Kiều Nghệ vẫy vẫy đuôi, bắt đầu tận hưởng thịt thỏ biến dị tươi mới.