Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 94

Cập nhật lúc: 2024-08-08 20:45:13
Lượt xem: 253

Kiều Nghệ thấy vậy, không tranh cướp với hổ mẹ, mà ngoan ngoãn nhìn Người đẹp ốm yếu, chờ anh đút cho cô ăn.

Ai ngờ Người đẹp ốm yếu lộ ra một biểu cảm tiếc nuối.

"Ngao Ngao không trả lời được, không có phần thưởng."

Kiều Nghệ: “..."

Đáng giận, Người đẹp ốm yếu xấu tính muốn chết!

Cô tức giận hừ một tiếng, kiêu ngạo nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, chỉ cho Thẩm Chi Hủ thấy một sườn mặt.

Lần này, Thẩm Chi Hủ không nuông chiều hổ trắng nhỏ, ngồi xuống bình chân như vại.

Hổ trắng lớn ăn thịt bò khô xong thì hứng thú nhìn cảnh tượng này.

Sau một lúc lâu, nó mệt mỏi, nằm cuộn tròn bên cạnh tấm vải, híp mắt lại, không rõ có ngủ hay không.

Kiều Nghệ đợi một lúc lâu cũng không thấy Người đẹp ốm yếu dỗ mình, ngược lại chờ được một tiếng chậc chậc như đang trêu chó.

Vốn dĩ Kiều Nghệ đang hơi tức giận nghe thấy âm thanh này thì hung tợn nhìn sang chỗ phát ra, sau khi nhìn thấy là một người đàn ông cao lớn mặc áo rằn ri, quần túi hộp, anh ta đang vô cùng hứng thú mà nhìn cô, thấy cô nhìn qua, âm thanh chậc chậc kia càng ngày càng vang dội.

Ngu ngốc.

Cô cũng không phải chó!

Kiều Nghệ tức giận há mồm rống người đàn ông một tiếng, mặc dù có hơi bập bẹ giọng sữa, nhưng vẫn vô cùng khí thế.

Nghe thấy tiếng gào tức giận của bé con, hổ trắng lớn lập tức đứng lên, cong lưng, dáng vẻ như chuẩn bị đi săn.

Tươi cười trên khuôn mặt người đàn ông cứng ngắc lại, đại khái không ngờ hổ trắng nhỏ lại không thích đùa như vậy.

"Ngao Ngao." Thẩm Chi Hủ ôm hổ trắng nhỏ vào trong ngực, dịu dàng vuốt ve sống lưng cô từng chút một, nhưng ánh mắt nhìn về người đàn ông lại vô cùng lạnh lẽo.

Anh không thích ánh mắt nhìn Ngao Ngao của người đàn ông này, nó khiến anh muốn móc đôi mắt anh ta ra.

Dưới sự trấn an của Người đẹp ốm yếu, tâm trạng của Kiều Nghệ từ từ bình phục lại, hổ mẹ cũng lại gần, l.i.ế.m lên mặt cô, sau đó mới lười biếng nằm về.

Không phải chỉ là súc sinh thôi sao? Có cần phải che chở như vậy không?

Lê Dụ Bân khinh thường bĩu môi, cất bước đi đến trước gian hàng của Thẩm Chi Hủ.

Cao Hoằng Khải nhận ra người đến là ai, mím môi, nhỏ giọng nói với Thẩm Chi Hủ: "Anh Thẩm, đây là tiểu đội trưởng đội dị năng chính phủ của căn cứ Hoài Long, Lê Dụ Bân, là một dị năng giả hệ phong cấp 3. Nhưng có tin đồn nói anh ta đã tăng lên cấp 4."

Thẩm Chi Hủ không lên tiếng mà chỉ lạnh lùng nhìn Lê Dụ Bân, tay còn đặt trên lưng hổ trắng nhỏ, nhẹ nhàng trấn an cô.

Sau khi Lê Dụ Bân đến gần, nhìn thấy ghi chép trên quầy hàng, trên trang giấy trắng chữ viết màu đen ghi rõ đồ vật giao dịch, anh ta nhíu mày, có suy đoán nhất định với thực lực của hổ trắng lớn.

Đúng vậy, anh ta cảm thấy Thẩm Chi Hủ chỉ là một người bình thường, ưu điểm duy nhất đại khái là có thể thuần phục được một con hổ trắng lớn biến dị mà thôi.

"Đổi hai tinh hạch không thuộc tính cấp 3 lấy tinh hạch hệ hỏa cấp 3 thế nào? Tôi muốn đổi." Vừa dứt lời, Lê Dụ Bân lấy hai tinh hạch không thuộc tính cấp 3 từ trong túi nhỏ bên hông ra.

Ai ngờ Thẩm Chi Hủ không nhận, ngược lại dùng bút đen gạch đi mấy chữ “tinh hạch không thuộc tính cấp 3” trên giấy.

Kiều Nghệ thấy thế, cảm thấy Người đẹp ốm yếu làm rất hay, cái đuôi nhỏ không nhịn được mà quấn quanh cổ tay của anh.

Lê Dụ Bân cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngơ ngác, anh ta cau mày, khó hiểu nhìn về phía Thẩm Chi Hủ.

"Anh làm vậy có ý gì?"

"Thay đổi chủ ý, chỉ đổi tinh hạch cấp 4."

Giọng điệu lạnh nhạt kia khiến Lê Dụ Bân từ sau khi thức tỉnh dị năng vẫn luôn kiêu ngạo, buồn bực.

"Tinh hạch cấp 4 à? Tôi sợ anh không có phúc đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-94.html.]

Trước giọng điệu uy h.i.ế.p trần trụi này, Thẩm Chi Hủ không chút d.a.o động, nhưng hổ trắng nhỏ trong n.g.ự.c anh không vui, hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái.

Không có phúc hưởng thụ cái quái gì, nhìn cái dáng vẻ không tử tế của anh ta kìa, rõ ràng là anh ta không có phúc hưởng thụ mới đúng!

Lê Dụ Bân đợi cả nửa ngày, vẫn không thấy Thẩm Chi Hủ có phản ứng gì, anh ta lại không nói được gì, càng không nỡ lấy tinh hạch cấp 4 ra đổi lấy tinh hạch hệ hoả mà bản thân không dùng được, nên đứng dậy rời đi thật nhanh.

Sau khi anh ta rời đi không lâu, một người đàn ông mặc đồ giống anh ta chạy đuổi theo sau.

“Đội trưởng, không phải chúng ta định mời Thẩm Chi Hủ gia nhập tiểu đội của chúng ta à, sao lại chạy đi rồi?”

“Hừ, đây là một tên cứng đầu, ai thích thì người ấy đi đi.”

Thứ gì đâu!

Tốt xấu gì mình cũng là người có dị năng hệ phong cấp 4, là đội trưởng của tiểu đội dị năng chính phủ, dựa vào đâu mà phải hạ giọng nhỏ tiếng đi mời một người bình thường gia nhập đội ngũ chứ? Là lúc đầu não mình bị úng nước nên mới tiếp nhận nhiệm vụ này!

Lê Dụ Bân bước nhanh đi về, để lại người đàn ông kia ảo não mà vò đầu.

Phía trên giao nhiệm vụ xuống không thể không hoàn thành, anh ta đành phải căng da đầu, đi đến trước quầy hàng của Thẩm Chi Hủ, không có làm rõ thân phận của bản thân, mà trước tiên lấy một viên tinh hạch không thuộc tính đổi lấy một viên tinh hạch hệ thuỷ cấp 2, lúc này mới thuyết minh ý định của bản thân.

“Xin chào anh Thẩm, tôi là đội viên của tiểu đội dị năng chính phủ căn cứ Hoài Long, Đồ Thế Tân, không biết anh có hứng thú gia nhập vào tiểu đội của chúng tôi không?”

“Anh và người đàn ông vừa nãy là cùng một đội sao?”

Đồ Thế Tân căng thẳng gật đầu, giây tiếp theo lập tức nhìn thấy Thẩm Chi Hủ cười như không cười.

“Ồ, vậy tôi không có hứng thú gì rồi, đừng đến tìm tôi nữa.” Nói xong Thẩm Chi Hủ thu hồi ánh mắt, nhìn cũng không thèm nhìn Đồ Thế Tân một cái.

Thấy vậy, Đồ Thế Tân chỉ có thể xám xịt mà rời đi.

Ngược lại, Cao Hoằng Khải thoáng lo lắng, nhỏ giọng nói: “Anh Thẩm, tôi nghe nói Lê Dụ Bân người này hay ghi thù lắm, đoán chừng anh ta sẽ trả thù anh đấy.”

Trả thù sao?

Thẩm Chi Hủ chậm rãi mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy sao? Tôi còn sợ hắn không tới đây.”

Nghĩ đến ánh mắt của Lê Dụ Bân nhìn hổ trắng nhỏ, lửa giận dưới đáy lòng Thẩm Chi Hủ hoàn toàn bị khơi dậy, đến càng tốt, vừa lúc để anh ta có đi không có về.

(Thẩm Chi Hủ: Dám nhìn vợ bố à con! Trảm!)

Tâm trí của Cao Hoằng Khải run lên, không khỏi nghĩ đến chuyện mà Thẩm Chi Hủ đã làm với Đinh Thụy Bác lúc ở phòng thí nghiệm dưới đất, đột nhiên đánh giá sau lưng, âm thầm lùi lại nửa bước.

Nhiều lần thấy được dáng vẻ dịu dàng của Thẩm Chi Hủ đối với hổ trắng nhỏ nhiều ngược lại đã làm cho anh ta quên mất người này một người hung ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Nếu như Lê Dụ Bân tìm đến cửa, người chịu thiệt còn chưa biết là ai đâu.

Khúc nhạc đêm nhỏ này của Lê Dụ Bân qua đi, có một số người không thiếu tinh hạch cũng lại đây trao đổi tinh hạch với Thẩm Chi Hủ.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, trong tay Thẩm Chi Hủ cũng không còn bao nhiêu tinh hạch, nhưng tinh hạch hệ hỏa cấp 3 và tinh hạch hệ thổ vẫn chưa trao đổi.

“Gâu!”

“Gâu gâu!”

“Gâu gâu gâu!”

Kiều Nghệ vốn đang mơ màng buồn ngủ bỗng nghe thấy tiếng chó sủa khá quen thuộc, thân thể nhanh hơn não, trong lúc Người đẹp ốm yếu còn chưa kịp phản ứng, cô lại trèo lên vai anh, ôm lấy đầu anh, căng thẳng nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Không lâu sau, một con Husky vui vẻ kéo chủ nhân của nó đến trước quầy hàng của Thẩm Chi Hủ. Nhưng khi thấy rõ có một con hổ trắng to gấp đôi mình đang nằm bên quầy hàng, Husky lập tức sợ hãi, cụp đuôi trốn ra phía sau chủ mình.

“Ử ử ử…”

“Trốn gì mà trốn hả? Lúc nãy không phải rất lợi hại sao?” Tạ Vân Nhã mắng xong thì nhìn về phía Thẩm Chi Hủ, nhưng ánh mắt lại bị hổ trắng lớn ở bên cạnh hấp dẫn.

Quao, hổ trắng lớn uy phong quá đi!

Muốn sờ một cái quá.

Trong lòng Tạ Vân Nhã vô cùng khát vọng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt vững vàng đầy khí thế của hổ trắng lớn, cô ấy đã bình tĩnh lại.

Loading...