Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà - Chương 321
Cập nhật lúc: 2024-05-27 11:31:51
Lượt xem: 204
Công ty luật nhỏ của luật sư Trương có thể tồn tại dưới tình hình tài chính không mấy dư giả đến bây giờ, đều dựa vào nhân cách của những người làm ở đây.
Bây giờ có Hồ Trân Trân tình nguyện giúp đỡ mọi người cô ấy cũng có thêm nhiều động lực hơn để làm việc này.
Điều này cũng giúp cô ấy có nhiều sự tự tin hơn để liên lạc với những nạn nhân đang không biết phải làm gì.
Trong số những nạn nhân ở đây, người nhỏ tuổi nhất là cô bé tên Tinh Tinh chỉ mới vừa thành niên mà thôi, cũng là người khiến cư dân mạng lo lắng nhiều nhất.
Sau khi luật sư Trương liên lạc với cô bé, thì Tinh Tinh cũng đã đăng Weibo trấn an mọi người.
[Mọi người cứ yên tâm luật sư Trương đã liên hệ với em rồi, em sẽ đem toàn bộ mọi chuyện kể lại thật kỹ với cô ấy, và nghe theo sự sắp xếp của luật sư!]
Những năm gần đây luật sư Trương hay tư vấn pháp lý miễn phí trên mạng nên cũng tích lũy được một chút danh tiếng trên mạng xã hội.
Vừa nghe là cô ấy thì mọi người cũng yên tâm hơn hẳn
[Không hổ danh là luật sư Trương, tôi nhìn không nhầm người mà!]
[ Ô ô, có luật sư thì tôi yên tâm rồi, em gái phải bảo vệ bản thân mình an toàn đấy.]
[@Luật sư Trương, nhất định phải đòi lại công đạo cho em gái đấy!]
Không ít người đều ở dưới phần bình luận cỗ vũ cho luật sư Trương từ xa.
Luật sư Trương cũng đã nhìn thấy nó khi lên mạng, chọn hai bình luận trả lời lại, còn thuận tiện công bố kế hoạch viện trợ pháp lý mà Hồ Trân Trân đã nói với mình.
[Tất cả mọi người cứ yên tâm, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến một trận lâu dài rồi, trước mắt chúng tôi đã nhận được sự giúp đỡ của Hồ tổng Hồ Trân Trân, nên chắc chắn sẽ không phá sản! Chúng tôi sẽ luôn cố gắng hết sức để giúp tất cả mọi người giải quyết vấn đề khó khăn!]
Lời này vừa nói ra càng nhận được sự hưởng ứng của nhiều người.
[Tôi không ngờ mình có thể thấy tên của Hồ tổng ở đây tâm tình có chút phức tạp, nhưng mấy vị phú nhị đại nên tới đây mà học hỏi Hồ Trân Trân một chút đi!]
[Còn ai ngoài chị Hồ nữa chứ cảm động quá đi mất, Hồ tổng có thể mở kênh quyên góp được không? Tôi cũng muốn quyên góp một ít.]
Không ngờ có nhiều người lại có ý tốt như vậy.
Tài khoản Weibo của Hồ Trân Trân tràn ngập bình luận xin mã QR thanh toán chuyển tiền.
Cô nhìn thấy mà cũng dở khóc dở cười, nhanh chóng đăng Weibo.
[Mong mọi người đừng tin bất kì một kênh quyên góp nào, tôi sẽ không nhận bất cứ chi phí quyên góp nào dưới mọi hình thức cho vấn đề này.]
Cô đăng ảnh đã thanh toán tiền kèm theo một câu nói.
[Lòng tốt của mọi người tôi sẽ giúp đỡ và trao cho những nạn nhân!]
Nhiều cư dân mạng sau khi đọc những dòng tin nhắn uy h.i.ế.p của Bạch Thông xong, khi nhìn thấy câu nói này của Hồ Trân Trân thì tâm trạng có chút phức tạp.
[Tôi mới vừa qua Weibo của Khả Doanh, tại sao giữa người với người lại có sự khác biệt lớn đến như vậy chứ?]
[Đừng đem tên Bạch tổng đó so sánh với chị Hồ, ông ta không xứng.]
[Nhân đây hỏi một câu, Âm Lạp đã phá sản chưa?]
Còn Bạch Thông người đang bị mắng, giờ phút này đang ra sức đi thật nhanh trên đường.
Ông ta vừa mới ra khỏi tiểu khu được một phút, thì đã thấy xe cảnh sát hướng về phía tiểu khu rồi.
Mí mắt phải ông ta giựt một chút, giống như là đang nhắc nhở cảnh sát đến bắt ai.
Ông ta sợ mình làm cho cảnh sát chú ý, nên liều mạng bước chân nhanh hơn chứ không dám chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-toi-tro-thanh-phu-ba/chuong-321.html.]
Thật vất vả lắm mới đi ra được đường lớn nhưng chẳng thấy chiếc taxi nào cả
Điều này làm cho Bạch tổng trở nên lo lắng.
Ông ta đã để điện thoại ở trong phòng, căn bản không có mang theo bên mình.
Trên người ông ta chỉ có tiền mặt và hai thẻ ngân hàng đứng tên mình.
Không thể tìm được taxi xung quanh đây, nên Bạch Thông chỉ có thể đi ra ngoài nhìn xung quanh để kiếm một chiếc taxi.
Đã vào đầu mùa đông rồi nên thời tiết buổi tối rất lạnh.
Bạch Thông mặc bộ quần áo hip hop, bên dưới là tay áo dài nhưng rất mỏng ở bên ngoài là chiếc áo khoác rộng thùng thình với tay áo dài.
Bộ trang phục này không chỉ lạ mà rất khó để giữ ấm.
Theo kế hoạch của Bạch Thông thì ông ta phải bắt xe rời khỏi tiểu khu.
Nhưng không ngờ đến bây giờ bước đơn giản nhất trong kế hoạch có muốn thực hiện cũng không thực hiện được
Ước chừng đi ra hơn 1000 mét, thì ông ta mới nhìn thấy được bóng dáng của một chiếc xe taxi.
“Tài xế!”
Ông ta liều mạng vẫy tay để đón xe, cố gắng dừng chiếc taxi treo biển đỏ đang chờ khách. Theo lý mà nói trong tình huống này tài xế sẽ không dừng xe.
Nhưng lúc này hình như vận may của Bạch Thông tốt lên thì phải.
Chiếc taxi vốn đang đi thẳng thì đột nhiên rẽ vào bên đường rồi dừng lại trước mặt ông ta.
Ông ta gấp gáp không chờ được nữa liền leo lên ngồi ở ghế sau, làm ngơ vị khách đang ở trên xe mà nói thẳng: “Lái xe, đi đến biển Bạc.”
Khi ông ta đang nói chuyện, thì một vị khách khác đỡ lên tiếng nói với tài xế: “Khóa cửa.”
Bạch Thông mới vừa phản ứng lại một giây, mồ hôi lạnh đã chảy xuống.
Đáng tiếc lúc này, ông ta có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi
Ở băng ghế sau chật hẹp, người cảnh sát đầy kinh nghiệm chỉ dùng hai đòn đã đè ông ta xuống rồi.
Đây cũng coi như đáp ứng một nửa yêu cầu của Bạch Thông.
Ông ta muốn đi đến biển bạc, cảnh sát liền tặng cho ông ta còng tay bạc.
“Rút quân, đã bắt được người rồi.”
Bạch Thông đang bị đè xuống ở phía sau một cách chật vật, nghe được tiếng nói của vị cảnh sát ở đầu dây bên kia.
“Đội trưởng Chu đã bắt được người rồi sao? Không phải chứ anh còn chưa tới mà?”
Nói đến việc này thì cũng thật tình cờ hôm nay đội trưởng Chu vốn dĩ đã tan làm
Sau khi nhận được báo án thì tổ đã bố trí anh ta tăng ca, anh ta đã về rồi nên trực tiếp bắt một chiếc taxi đến.
Không ngờ lại gặp được Bạch Thông đang bắt taxi để bỏ trốn.
“Nếu không thì nói do vận khí của tôi tốt đi.”
Độ trưởng Chu nói một câu như vậy, Bạch Thông đã bị anh ta đè đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thật xui xẻo mà, sao mình lại xui xẻo như vậy chứ.
Dù trong lòng có hận thù đến mấy, thì cũng không thể thay đổi một sự thật rằng ông ta đã bị đưa vào tạm giam tại Cục Cảnh Sát.