Tô Ý quay lại thì thấy Chu Cận Xuyên đang đi theo mình.
"Trời tối quá, tôi đưa em tới cửa."
Tô Ý đáp “Ồ” rồi dẫn đường.
Ngày thường đi qua hành lang chỉ cần vài bước, hôm nay lại dường như dài vô cùng.
Tô Ý đứng bất động trước cửa, nhìn Chu Cận Xuyên vẫn cầm bật lửa, trên tóc và vai có một tầng hơi ẩm.
Tô Ý đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, khách sáo nói: “Anh có muốn vào trong uống một ly nước nóng để sưởi ấm không?”
Chu Cận Xuyên dừng một chút, nói: "Không cần."
Buổi tối lúc Tô Ý ra ngoài không tắt lửa nên trong phòng rất ấm áp.
Vừa bước vào phòng, Tô Ý đã cởi chiếc áo khoác bông bị tuyết thấm đến ẩm ướt, chỉ để lại chiếc áo len màu xám.
Sau đó cô lại tìm một chiếc khăn khô khác đưa cho Chu Cận Xuyên: "Khăn sạch đó, anh mau lau đi."
Chu Cận Xuyên dùng dư quang nhìn thoáng qua chiếc áo len màu xám cô đang mặc, cảm thấy nó trông quen quen.
Nghĩ đến chiếc khăn quàng cổ màu xám mà Tiểu Vũ tặng cho anh vào mấy ngày trước.
Anh nhất thời hiểu ra.
Anh bình tĩnh lấy khăn mặt lau đầu, ở nơi cô không thể nhìn thấy, anh nhếch khoé miệng.
Tô Ý còn chưa kịp ý thức được gì thì đã vội vàng rót hai ly nước từ trong bếp ra rồi đặt lên bàn: “Anh uống ngụm nước nóng trước đi.”
Chu Cận Xuyên ậm ừ ngồi xuống, sau đó chỉ vào hai bình sữa trắng trên bàn, hỏi: “Đây là cái gì?”
Tô Ý thành thật trả lời: “Tôi nấu rượu gạo.”
DTV
"Không được uống rượu trong ký túc xá."
"Đây là rượu gạo, rượu gạo sao có thể coi là rượu chứ?"
Chu Cận Xuyên nhẹ nhàng cười nói: "Được thôi."
Tô Ý nhướng mày, cảm thấy giọng điệu này có chút không tin.
Cô lập tức đứng dậy cầm lấy một cốc, rót nửa cốc đưa cho anh: "Thử đi, thật sự không thể coi là rượu được, nhiều nhất chỉ là đồ uống thôi."
Chu Cận Xuyên nhìn cô một cái, trong mắt mang theo ý cười: “Em muốn tôi lấy thân thử pháp để minh oan cho em không?”
Tô Ý cười khan: "Vậy thì anh đừng uống."
Đang định lấy lại chiếc cốc, Chu Cận Xuyên nhanh hơn một bước, đã cầm lên nếm thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-147.html.]
"Ừm, cũng không tệ."
Tô Ý thấy anh đánh giá tốt, không khỏi cười nói: "Có muốn uống nóng không?"
"Không cần đâu, mát lạnh như vậy là được rồi."
Tô Ý thấy anh thích uống rượu, nhất thời có chút thèm.
Hơn nữa, buổi tối cô gấp gáp ra ngoài nên cũng không ăn được cơm.
Sau đó anh lại cầm ấm trà lên rót nửa cốc: “Thật sự rất ngon!”
Chu Cận Xuyên cười hỏi: “Cái này có tính là Vương bà bán dưa không?”
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi uống trước đó vẫn chưa ủ xong.”
Vốn dĩ, Tô Ý dự định buổi tối lúc trở về sẽ lén lút uống hai ly.
Dù sao cũng là đêm giao thừa.
Vì lý do này mà cô còn đặc biệt hầm trước một nồi thịt kho.
Không ngờ đánh bậy đánh bạ cũng có thể mời được Chu Cận Xuyên tới đây, bây giờ hai người lại cùng nhau uống rượu như thế này, còn thú vị hơn uống một mình.
Hơn nữa, bên ngoài trời vẫn đang có tuyết rơi, hứng thú của Tô Ý lại càng tăng thêm vài phần.
“Ở đây tôi còn có thịt kho, anh có muốn ăn không?"
Chu Cận Xuyên nhìn chiếc nồi nhỏ trên bàn, gật đầu: “Cũng được.”
Kỳ thật vừa rồi anh đã ngửi thấy mùi, sẽ thật xấu hổ nếu anh hỏi là mùi gì.
Thấy anh không khách khí, Tô Ý nhanh chóng đặt chiếc nồi nhỏ lên bếp, một lúc sau lại bắt đầu hâm.
“Tiểu Vũ và Noãn Noãn sẽ không tỉnh lại chứ?”
“Em đã bao giờ nhìn thấy chúng thức dậy lúc nửa đêm chưa?”
“Ha ha, vậy cũng đúng."
Hai người câu được câu không trò chuyện, Tô Ý đặt nồi lên bàn.
"Nếm thử xem, trong này có nấm hương, trứng cút, chân vịt, đầu cánh và khoai tây lát."
Tô Ý vốn định hầm móng giò heo, nhưng sau đó không mua được nên thay thế bằng món này.
Nếu không thật sự sẽ có chút xấu hổ.
Có đồ nhắm rượu trong tay, hai người nhanh chóng uống cạn một chai rượu gạo..