Ngược lại vào tai Tần Vân Phong lại giống như cô đang giận dỗi.
"Chuyện trước đây là anh có lỗi với em, anh cũng hối hận lắm, Tô Ý, thật ra anh vẫn luôn nghĩ đến em.
Em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"
Tô Ý thật sự không nghe được nữa, trực tiếp đóng cửa lại.
[Xong rồi, xong rồi, Tần Vân Phong anh ta điên rồi, chẳng lẽ cuộc hôn nhân này thật sự không thể kết sao?]
[Phải mất một thời gian dài hai người họ mới đến được với nhau.
Chẳng lẽ bây giờ phải quay lại điểm xuất phát sao?]
Tô Ý đột nhiên hoảng sợ chớp mắt một cái.
Cô vốn tưởng sau khi hai người họ kết hôn, nội dung chính của cuốn sách sẽ thay đổi, có lẽ cô có thể quay trở lại thế giới ban đầu.
Cho dù không thể quay lại, cô cũng sẽ không rơi vào kết cục đau khổ như trước.
Nếu ngày mai họ không kết hôn, việc đó có nghĩa là dù có cố gắng đến thế nào thì cũng không thể thay đổi hướng đi chính của cuốn sách.
Đó là lý do tại sao cô lại hoảng sợ.
Nào biết được, trong mắt của Tần Vân Phong, anh ta cho rằng Tô Ý đây là đang d.a.o động và buồn bã.
Anh ta trở nên kiên định mà ngồi xổm ở cửa ra vào, đủ loại lời nói yêu đương thông qua kẽ hở trên cửa truyền vào.
Tô Ý sợ là ném chuột vỡ bình, lo lắng động tĩnh quá lớn sẽ bị người khác bàn tán nên không thể ngăn chặn được tình trạng này.
Chu Cận Xuyên vốn bị Tô Ý giấu ở sau của.
Khuôn mặt anh khi nghe được những lời này đột nhiên trở nên lạnh lùng.
Anh trực tiếp mở cửa, trên mặt tuy tức giận nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như xưa: “Bên ngoài lạnh lắm, anh có muốn vào trong nói chuyện không?”
Tần Vân Phong đang ngồi xổm trên mặt đất đau khổ thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của một người đàn ông truyền ra từ trong nhà.
Anh ngước lên, thấy là đoàn trưởng Chu.
Anh ta sợ đến mức lập tức ngồi phịch xuống đất.
DTV
"Chu, đoàn trưởng Chu, sao anh lại ở đây?"
Nói xong, anh ta không thể tin được liếc nhìn Tô Ý: "Hai người, hai người thực sự ở cùng một chỗ sao?”
Tô Ý trợn mắt: "Cũng không phải là chuyện của anh, anh không muốn vào trong sao ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-149.html.]
Vốn là nơi anh ta từng tâm tâm niệm niệm, bỗng chốc lại trở thành ao sói, hang cọp.
Tần Vân Phong sao dám tiến vào chứ?
Nghĩ tới chuyện những lời kia đều bị Chu Cận Xuyên nghe thấy nên mới kêu anh ta đi vào, anh ta thầm kêu không ổn.
Anh ta nhanh chóng từ trên mặt đất đứng dậy và bỏ chạy.
Chu Cận Xuyên liếc nhìn bóng lưng của anh ta, sau đó quay đầu nhìn Tô Ý: “Đến lúc tôi phải đi rồi, đừng quên tắt bếp đó nhé.”
Tô Ý ậm ừ rồi đóng cửa lại mà không suy nghĩ nhiều.
Bên kia, Chu Cận Xuyên đi theo Tần Vân Phong xuống lầu, một đường đi đến chỗ tối tăm ở phía dưới.
Sau đó anh lớn tiếng hỏi: “Thời gian tốt như vậy, có lẽ phó đoàn trưởng Tần quay về cũng không ngủ được, chúng ta cùng nhau ra sân tập để luyện tập một chút nhé?”
Tần Vân Phong nhìn bầu trời: "Ngay lúc này sao?"
"Đi thôi!"
Đến sân tập, Chu Cận Xuyên cởi áo khoác ra, cử động thân thể.
Vừa rồi ở trong phòng uống rượu gạo, bây giờ cả người đều nóng nên không thấy lạnh một chút nào.
Một giờ sau.
Chu Cận Xuyên chậm rãi mặc áo khoác vào và kéo khóa lại.
"Phó đội trưởng Tần, anh không sao đó chứ? Ở đây tối quá nên tôi không nhìn rõ, vừa rồi có lẽ tôi đã đánh quá mạnh, hôm nay chúng ta dừng ở đây nhé?"
Tần Vân Phong chật vật đứng dậy: "Không sao đâu."
"Anh có chắc không có chuyện gì không? Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến việc ngày mai đi lĩnh chứng của anh đó chứ?"
"Không, không có chuyện gì, tôi sẽ đi."
“Vậy tôi đợi uống rượu mừng của anh.”
“…”
Chu Cận Xuyên mặc áo khoác xong thì trực tiếp đi về nhà.
Khi đi ngang qua, anh không nhịn được mà đi vòng xuống tầng dưới nhà Tô Ý nhìn xem.
Thấy đèn trong phòng đã tắt, anh mới quay người trở lại sân..
.