Đồng thời, cô quay đầu hỏi Diệp Tiểu Vũ: "Anh ấy bị thương có nặng không?"
"Trông có chút đáng sợ ạ, nhưng chú nói không sao cũng không cần bôi thuốc.
Hay là chị Tô Ý mau đi thuyết phục chú ấy đi ạ! Chú ấy nhất định sẽ nghe lời chị."
Tô Ý nghe xong, không khỏi nhìn thoáng qua thư phòng.
Lúc này cô mới phát hiện hôm nay Chu Cận Xuyên không ra ngoài, anh vẫn luôn ở trong thư phòng.
Hơn nữa Chu Cận Xuyên cũng đã nhìn thấy cô.
Tô Ý không khỏi giả vờ như không phát hiện mà lấy lọ thuốc màu đỏ đi tới gõ cửa.
“Đoàn trưởng Chu, Tiểu Vũ nói tay của anh bị thương."
Chu Cận Xuyên ngẩng đầu nói: "Không sao cả, chỉ là bị ngứa nên tôi gãi một chút thôi."
Tô Ý bước tới nhìn xem, quả nhiên chỉ là tróc da một chút.
“Bây giờ trời trở lạnh, nếu không xử lý sẽ rất dễ bị tê cóng, vết thương sẽ rất lâu mới lành lại, tốt nhất là nên khử trùng và băng bó.”
Đúng như Tiểu Vũ dự liệu, Tô Ý vừa nói xong, Chu Cận Xuyên đã ngoan ngoãn duỗi tay ra: "Được thôi!"
Tô Ý sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng mở chai ra, giúp anh khử trùng, tìm miếng gạc quấn vài vòng rồi lại theo thói quen mà thắt nơ.
"Đội trưởng Chu, vết thương này là thế nào đây?"
Cô nhớ rõ ràng tối qua trước khi anh rời đi, cả người vẫn còn tốt mà.
Khoảng cách cũng chỉ có vài bước chân, chẳng lẽ cũng có thể bị gãy tay sao?
Chu Cận Xuyên nhếch môi cười nói: "Không có gì, tối hôm qua tôi xuống lầu gặp phó đội trưởng Tần, anh ấy nói không ngủ được nên tôi cùng anh ấy ra sân tập để luyện tập một lát."
Tô Ý mím môi, muốn cười mà không dám cười, đành ngậm miệng lại.
[Tôi còn hỏi vì sao hôm nay sắc mặt của Tần Vân Phong toàn là xanh tím, hoá ra là như vậy!]
[Thật đáng tiếc, lúc đó vậy mà tôi lại không có ở đó.]
Chu Cận Xuyên đang uống nước, nhịn không được mà thiếu chút nữa bị nghẹn.
DTV
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-153.html.]
Tô Ý vội vàng hỏi: "Chu đoàn trưởng, anh không sao chứ?"
Chu Cận Xuyên ho nhẹ: "Không có việc gì, buổi trưa chúng ta có thể cùng nhau đến đó được không?"
Tô Ý vội xua tay: "Anh tự đi đi, ba người chúng tôi sẽ đi tìm chị Diêu và chị Trịnh đi chung, sau đó ngồi cùng một chỗ với các chị ấy.”
Chu Cận Xuyên “ừ” một tiếng: "Cũng được thôi, thời gian vẫn còn sớm."
Tô Ý đồng ý, đứng dậy tìm Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn.
Đêm qua tuyết rơi xuống rất nhiều.
Bây giờ ở trong sân đã chất thành đống dày đặc, chỉ có một lối đi nhỏ được dọn ra.
"Sáng nay chú đang xúc tuyết thì đột nhiên ngừng lại, không xúc tuyết nữa.
Chú nói tạm thời giữ nó lại."
Nói xong, mặt Tiểu Vũ hiện lên vẻ khó hiểu.
Cậu bé chỉ nghĩ tay của chú bị thương nên không tiện xúc tuyết.
Tô Ý mỉm cười: "Khó lắm tuyết mới rơi nhiều như thế, xúc hết một lần không phải là uổng phí sao? Hay là chúng ta ta chơi ném tuyết nhé?"
“Ném tuyết sao? Được thôi ạ!”
Tô Ý không chờ kịp đến lúc bỏ găng tay của cô ra, cô đã bắt đầu từ trên mặt đất nắm lấy một nắm tuyết giống như kẹo dẻo, cô nhanh chóng tạo thành một quả cầu tuyết nhỏ và ném về phía Tiểu Vũ.
Diệp Tiểu Vũ cũng lập tức phản ứng tạo một quả cầu tuyết ném về phía Tô Ý.
Diệp Noãn Noãn ban đầu thì ngơ ngác đứng nhìn, cho đến khi Tô Ý nhét một quả cầu tuyết vào tay cô bé.
Sau đó cô bé cũng hưng phấn ném về phía Tiểu Vũ, sau khi ném xong, cô bé đã lập tức cười khúc khích.
Chu Cận Xuyên nghe được tiếng cười của ba người nên ra khỏi thư phòng.
Vừa bước vào phòng khách đã thấy ba người rượt đuổi và ném bóng tuyết vào nhau ở trong sân.
Ánh mắt Chu Cận Xuyên một mực nhìn theo ba người, trong mắt anh tràn đầy sự ấm áp.
Nhìn thấy Tô Ý ở chung với hai đứa nhỏ không có chút nào không hoà thuận.
Đáy lòng anh không khỏi lộp bộp một tiếng..