Những người ngồi đây đều là chị gái và con cháu trong nhà nên trong lúc chờ bữa tối có thể thư giãn một chút.
Mấy người vừa ngồi xuống đã bắt đầu gặm hạt dưa, cũng thấy chị Lưu mang theo Cường Cường và Lượng Lượng tới.
"Này, dì Lưu đến rồi à? Có muốn ngồi chung một chỗ không?"
Chị Lưu vừa cúi đầu nhìn thì thấy là Tô Ý.
Cô ta sợ hãi trợn mắt nhìn cô một cái rồi nhanh chóng tìm một chỗ cách xa cô để ngồi xuống.
Cô ta đã phải té nhiều lần, chỉ có kẻ ngốc mới đi ngồi cùng bàn với cô để tự tìm khó chịu!
Một lúc sau, khách khứa lần lượt đến, chỉ chờ bữa ăn bắt đầu.
Kết quả là cô dâu chú rể lại cãi nhau trước cửa.
"Ai trong số các người đi khuyên giải đây?”
“Chỉ là, nếu chúng ta tiếp tục để họ ồn ào như vậy thì món nóng cũng sẽ thành món nguội, không phải sao?”
"Đội trưởng Chu đến rồi!"
Mọi người vừa nhìn thấy Chu Cận Xuyên tới, liền biết hai người đó sẽ không dám cãi nhau.
Quả nhiên, Chu Cận Xuyên vừa đi vào, cô dâu chú rể cũng bám sát theo sau.
Vừa mở bàn khai tiệc, nhà ăn bỗng trở nên sôi động.
Chu Cận Xuyên được mời ngồi ở ghế chủ vị, bên cạnh doanh trưởng Lục.
Bạch Nhược Lâm và Tần Vân Phong sau khi chào hỏi mọi người một vòng, cuối cùng cũng tới đây.
Không biết là người nào thẳng tính, nhìn thấy Tần Vân Phong, không tới hai lời đã bắt đầu nói đùa.
"Phó đội trưởng Tần, chúc mừng, chúc mừng! Chúng tôi vừa nhìn giùm anh rồi.
Đồng chí Tiểu Tô người ta ăn uống rất vui vẻ.
Chuyện xưa của hai người đã qua từ lâu, sau này hai người hãy sống thật tốt nhé, đừng động một chút lại rùm beng cãi nhau nữa.”
Tô Ý đang cạp chân gà ở trong góc: “...”
Vẻ mặt tươi cười của Bạch Nhược Lâm lập tức trở nên lạnh lùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-155.html.]
Cũng là Tần Vân Phong xoa dịu mọi việc: "Mọi người nhân lúc còn nóng thì dùng bữa đi, hôm nay chúng tôi chiêu đãi không chu toàn rồi."
Bạch Nhược Lâm cũng nhớ tới sân nhà của cô ta vào ngày hôm nay, cắn môi nói: "Mọi người đừng trêu đùa chúng tôi nữa, chúng tôi vừa rồi chỉ cãi nhau về việc trang trí nhà mới mà thôi."
"Về phần đồng chí Tô, bây giờ cô ấy có năng lực như vậy, sẽ sớm gia nhập đoàn văn công.
Làm sao cô ấy còn có thể vừa ý lão Tần của chúng ta nữa chứ? Tôi không lo lắng chút nào!"
Nói xong, cô ta trước mặt mọi người kéo tay Tần Vân Phong: "Anh thấy có đúng không?”
Tần Vân Phong mấp máy miệng, không nói gì.
Nhưng người bên cạnh lại bật cười ha ha: "Cô còn chưa biết sao? Đồng chí Tiểu Tô không đồng ý đến đoàn văn nghệ, lúc nãy mọi người cũng vì chuyện đó mà thấy tiếc nuối!"
Bạch Nhược Lâm trong lòng vui mừng, thật sự không gia nhập sao? Cô ta vui mừng một lúc thì không khỏi cảm thấy khó chịu.
Làm sao cô ta có thể coi thường một chuyện tốt như vậy?
Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Lâm cũng không thèm kính trà, trực tiếp kéo Tần Vân Phong ngồi xuống ăn cơm.
Mọi người lần lượt di chuyển đũa của mình.
Chu Cận Xuyên vừa mới đưa tay ra, doanh trưởng Lục ở bên cạnh liền phun ra một ngụm trà.
May mắn là anh phản ứng nhanh mới không để nó phun lên bát đĩa.
"Lão Chu, anh quấn băng gạc… cũng thật khác biệt!”
Chu Cận Xuyên nghiêng người liếc xéo anh ấy: “Mau ăn đi.”
Tần Vân Phong ngồi đối diện, ngẩng đầu đã lập tức nhìn thấy chiếc nơ trên tay Chu Cận Xuyên.
Ngay lập tức anh ta hiểu ra là Tô Ý quấn cho anh.
Đột nhiên trái tim của anh ta trở nên nguội lạnh bảy tám phần.
Anh ta không khỏi thầm cười khổ, điều kiện của Chu đội trưởng tốt như vậy làm sao có thể vừa ý với xuất thân của cô chứ?
DTV
E rằng đó chỉ là nhất thời cao hứng, kết quả lại như lấy giỏ trúc mà múc nước, tất cả đều vô ích.
Trong tương lai sẽ có lúc cô phải hối hận.
Về phần anh ta, anh ta sẽ cùng Bạch Nhược Lâm sống thật tốt.