Nhìn thấy Tần Vân Phong như vậy, đáy lòng của Bạch Nhược Lâm càng lạnh hơn.
Kiếp trước cũng giả vờ ân ái vài năm, bây giờ mới kết hôn, một ngày cũng không muốn giả vờ nữa?
Bạch Nhược Lâm nằm suốt đêm không nhắm mắt.
Cô ta nghĩ đi nghĩ lại những gì đã xảy ra ở kiếp trước và những gì xảy ra ở kiếp này.
Trời vừa sáng, cô ta bắt đầu đứng dậy tắm rửa và thay quần áo.
Tần Vân Phong ngủ một đêm, những chi tiết đêm qua đã không còn nhớ nổi.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô ta, anh ta thăm dò hỏi: "Em thấy thế nào rồi? Có muốn đến phòng y tế kiểm tra không?"
Bạch Nhược Lâm hiện tại đã tỉnh táo lại, cũng biết bản thân vào lúc mấu chốt mà vỡ lở sẽ không tốt.
Sau đó cô ta bình tĩnh nói: "Được rồi, chúng ta đi ăn sáng trước đã, lát nữa chúng ta cùng nhau đi xem."
"Đêm qua hình như em gặp ác mộng, em bị mắc kẹt trong mộng, có phải em đã nói nhảm gì không?"
Tần Vân Phong sửng sốt một lát, sau đó mới an lòng nói: "Không có chuyện gì, dù có xảy ra anh cũng không so đo."
Hai người thu dọn đồ đạc xong thì cùng nhau đến nhà ăn ăn sáng.
Sau khi chờ phòng y tế mở cửa, cô ta là người đầu tiên được bác sĩ khám.
Bác sĩ kiểm tra một lần, cuối cùng không phát hiện ra điều gì bất thường.
"Có lẽ là do trời nóng, dù hai người là vợ chồng mới cưới nhưng khi về cũng phải kiềm chế lại một chút.
Uống thêm nước nóng và chú ý nghỉ ngơi nhé!"
Sau khi rời khỏi phòng y tế, Tần Vân Phong bảo cô về nghỉ ngơi trước, sau đó đi bận rộn công việc.
Bạch Nhược Lâm nhìn Tần Vân Phong rời đi, sau đó xoay người đi đến văn phòng của chính uỷ Vương.
Vừa bước vào cửa, Bạch Nhược Lâm đã bắt đầu khóc như lê hoa đái vũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-158.html.]
Chính ủy Vương bối rối: “Đây là đã xảy ra chuyện gì đây? Bữa tiệc rượu hôm qua không phải vẫn còn ổn sao?"
Bạch Nhược Lâm ở bên cạnh vừa khóc vừa nói: "Chú Vương, một ngày tôi cũng không muốn trải qua nữa, tôi muốn ly hôn với Tần Vân Phong."
"Cái gì? Có phải cô bị bệnh rồi không?" Chính ủy Vương kích động đập bàn đứng dậy, "Chỉ vừa mới kết hôn, mà cô lại đòi li hôn cái gì? Đúng là hoang đường!"
“Tôi sẽ xem như cô qua ngày lành liền không biết điều, suốt ngày chỉ biết ầm ĩ!"
Bạch Nhược Lâm khóc càng lớn hơn: "Chú Vương, ban đầu không phải chú cũng không coi trọng Tần Vân Phong sao? Trước đây là tôi tuổi nhỏ ngu dốt, nhưng bây giờ tôi đã hiểu ra, anh ta thật sự không xứng."
Chính ủy Vương cảm thấy thái dương như sắp nổ tung: “Chuyện đó nghĩ cũng đừng nghĩ! Quay trở về sống cho tốt cuộc sống của cô đi! Nếu để tôi nghe được tin đồn gì, tôi cũng không thể bảo vệ cô được!"
Nghe thấy giọng điệu gay gắt của ông ta, hai đầu lông mày của Bạch Nhược Lâm có chút mất kiên nhẫn.
Cô ta lập tức ngừng khóc, đáy lòng càng cảm thấy khó chịu.
Kiếp trước, rõ ràng là chủ Vương rất nghe lời cô ta, chuyện gì cũng đứng về phía cô ta.
Ông ta thậm chí còn thuyết phục cô không được kết hôn với Tần Vân Phong, sau đó còn khuyên cô ta nếu sống không tốt thì cứ ly hôn.
Tại sao bây giờ mọi chuyện lại trở thành thế này?
Nhìn thấy tia trông cậy cuối cùng cũng không còn, Bạch Nhược Lâm đành phải mất hồn mất vía đứng dậy rời đi.
DTV
Cô ta dự định thực hiện cách tiếp cận lâu dài.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô ta đã gặp Chu Cận Xuyên ở hành lang.
Bạch Nhược Lâm vội vàng lau nước mắt, bày ra vẻ mỉm cười, rụt rè hô câu: "Đội trưởng Chu——"
Cô ta vừa mở miệng, Chu Cận Xuyên đã đi ngang qua cô ta.
Thậm chí còn không thèm nhìn cô ta một cái.
Bạch Nhược Lâm quay đầu, không cam lòng liếc nhìn bóng lưng anh, trong lòng tràn ngập vị đắng nghét.
Giá như lúc này cô ta không kết hôn với Tần Vân Phong thì cô ta đã có thể công khai theo đuổi Chu Cận Xuyên rồi.