Anh ta quay mặt đi không nhìn nữa, nhỏ giọng nói: “Anh không nhớ rõ lắm, nhưng dáng vẻ đại khái là như vậy.”
Tô Ý cười lạnh, quay mặt về phía đám đông đang ngó xem náo nhiệt.
"Mọi người đều nghe thấy đúng không? Họ chỉ tìm thấy một chiếc đồng hồ trong phòng tôi rồi nói nó là của cô ấy.
Nếu đã như vậy, tôi muốn hỏi đồng chí Bạch một chút —"
"Cô mua chiếc đồng hồ này ở đâu?"
Bạch Nhược Lâm bĩu môi: "Đương nhiên là tôi mua ở thủ đô, ở chỗ này chúng ta không có bán."
Tô Ý gật đầu, “Vậy cô có để ý hay không, đồng hồ này là tôi mua từ nước ngoài về, bên trong có một dòng chữ tiếng Anh nhỏ, ở trong nước căn bản không bán, vậy mà cô còn dám nói là mình mua à? "
Bạch Nhược Lâm sửng sốt, cúi đầu nhìn một lát, sau đó trợn mắt nói: "Tôi nhờ người đến cửa hàng ngoại hối mua, cô chưa từng đến thủ đô, không biết rất bình thường khi mua đồng hồ nước ngoài bán ở đó à?"
Tô Ý đóng chiếc hộp lại nói: "Vậy cô nói cho tôi biết, bên trong viết chữ gì tiếng Anh? Trên mặt đồng hồ có bao nhiêu viên kim cương?"
Bạch Nhược Lâm nhất thời không trả lời được, mặt đỏ bừng, sửng sốt một lúc, rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không biết chữ nước ngoài nào hết, tôi chỉ biết có mấy ký tự tiếng Anh nhỏ.
Về phần những viên kim cương, bên trong có mấy viên, làm sao tôi có thời gian rảnh rỗi đi đếm chúng!”
Tô Ý thấy cô ta vẫn còn muốn bịa chuyện, không nhịn được bật cười.
Sau đó cô mở hộp lại và lấy đồng hồ ra.
"Mọi người nhìn này, kim cương trên chiếc đồng hồ này chỉ có trên dây xích thôi.
Không có viên kim cương nào trên mặt đồng hồ cả."
Mọi người nghe vậy đều tập trung lại tranh nhau muốn xem.
DTV
Quả nhiên, không có một viên kim cương nào trên mặt đồng hồ.
"Thì ra Bạch Nhược Lâm đang nói dối!"
"Ai nói không phải như vậy? Phó đại đội trường Tần chỉ nói là của vợ anh ta mà, đây không phải giúp nói láo sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-168.html.]
Tần Vân Phong nhìn thấy cảnh này cũng c.h.ế.t lặng.
Anh ta nhanh chóng bào chữa: “Tôi mới vừa rồi không nhìn rõ trong hộp, nhưng bây giờ lấy ra mới biết có gì không đúng.
Chiếc đồng hồ này không phải của Nhược Lâm, cô ấy nhớ sai rồi!”
Bạch Nhược Lâm cũng lập tức phản ứng lại, đỏ mặt giải bày: "Đúng là tôi nhìn nhầm.
Mặt đồng hồ này hơi giống của tôi, nhưng dây xích thì không giống nhau!"
Nói xong, Bạch Nhược Lâm nhìn kỹ đồng hồ, chỉ cảm thấy vô cùng hoa lệ.
Tự hỏi làm sao Tô Ý lại có được một chiếc đồng hồ tốt như vậy? Hay được nhập từ nước ngoài?
Nghĩ đến bây giờ mình đã bị vạch trần, chỉ còn cách quậy đục nước thoát ra.
Sau đó, cô ta gân cổ lên: "Mặc dù chiếc đồng hồ này không phải của tôi nhưng nó không thể là của Tô Ý! Nói không chừng là đã trộm nó từ đâu đó!"
"Sao cô không nhanh giải thích đi! Nếu làm lớn chuyện thì chúng ta báo cảnh sát, cô sẽ không thu được kết quả tốt gì đâu!"
Mọi người đều ngạc nhiên trước chiếc đồng hồ này.
Trong lòng bọn họ cũng đang thắc mắc tại sao Tô Ý lại có một chiếc đồng hồ đắt tiền như vậy.
Cộng thêm Tô Ý giữ im lặng, không thèm giải thích nên tất cả đều bắt đầu suy đoán.
Kỳ thực Tô Ý cũng đang chờ xem phản ứng của Bạch Nhược Lâm.
Bây giờ mọi chuyện vỡ lỡ ra, dứt khoát nên càng ồn ào càng tốt.
Bị dồn đến bước đường cùng mới đánh một gậy lên Bạch Nhược Lâm, nên mặc kệ cô ta nói bậy nói bạ.
Bầu không khí của cuộc gặp mặt này càng được tô nét bởi Bạch Nhược Lâm.
Sau đó mới cầm đồng hồ lên tiếng: "Đồng chí Bạch thật sự có trí tưởng tượng phong phú! Thật đáng tiếc khi vẫn ở trong đoàn văn nghệ của chúng ta! Tài năng này nên đến rạp chiếu phim để đóng phim đi! Vở tuồng này quả thực còn thú vị hơn đánh ba con bạch cốt tinh!"
“Đầu tiên, đồng chí Bạch nói cô ấy bị mất một trăm đồng và một chiếc đồng hồ, sau khi đánh cược với tôi, trong lúc lục soát phòng tôi, kết quả tôi không trộm đồ của cô ấy nên dựa theo những gì như đã thỏa thuận, quỳ xuống nói xin lỗi trước mặt mọi người và dọn dẹp nhà vệ sinh công cộng cho chúng ta trong một tháng!”