“Thứ hai, cô ấy tìm thấy chiếc đồng hồ ông Mặc tặng ở trong ngăn kéo tủ của tôi, nhưng cô ấy nhất quyết khẳng định đó là của cô ấy.
Đây lại là một tầng vu khống khác, thậm chí tính chất còn tệ hơn lần trước!”
"Thứ ba, khi thấy mọi việc bại lộ, cô ấy bắt đầu hất nước bẩn lên người tôi, cố gắng làm đục nước để thoát khỏi rắc rối.
Đây cũng là một hành vi vu khống trắng trợn!"
Thấy Tô Ý nói rõ ràng rành mạch, mọi người đều không ngừng gật đầu.
"Không sai, đồng chí Bạch chỉ cần mở miệng là một lần, hai lần hất nước bần lên đồng chí Tô, may mắn là đồng chí Tô thông minh, nếu không thì đã phải chịu oan uổng rồi!"
"Đúng vậy, có một số người thật sự ngay cả mặt mũi cũng không cần, chỉ biết nói về mình, sau đó bị vạch trần lại vu khống người khác.
Không biết xấu hổ à?"
"Cô ấy là kẻ dối trá, cô ấy cần gì thể diện, không biết xấu hổ?"
Bạch Nhược Lâm thấy mọi người đứng về phía Tô Ý, vì cô mà bất bình giùm.
Cô ta sợ hãiu đến mức lùi lại mấy bước, ôm chặt Tần Vân Phong để không bị ngã.
Vốn dĩ cô ta muốn nhân cơ hội này đuổi Tô Ý ra khỏi đại viện.
Ai mà biết được mọi việc sẽ diễn ra như thế này?
Cô ta rõ ràng đã tự tay đặt đồng hồ vào phía dưới đệm, háo hức chờ đợi Tô Ý tan làm về ký túc xá.
Người vừa bước vào, cô ta gọi người đến bắt tên trộm.
Trong thời gian ngắn như vậy, đừng nói là tìm được chiếc đồng hồ, cho dù tìm được thì cô còn có thể giấu nó ở đâu?
Tần Vân Phong thấy sự tình đã đến nước này, sắc mặt tối sầm.
Anh ta tức giận nhìn Bạch Nhược Lâm, hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì?"
Bạch Nhược Lâm cắn môi: "Cô ta nói chiếc đồng hồ này là do ông Mặc tặng.
Ai biết cô ta có lấy trộm hay không? Không quen không biết làm sao có thể tặng món đồ quý giá như đồng hồ cho cô ta? Ai có thể chứng minh được?"
Bạch Nhược Lâm vừa dứt lời, âm thanh của Chu Cận Xuyên ở cuối hành lang vang lên: "Tôi có thể chứng minh."
Thật ra, Chu Cận Xuyên vừa mới tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-169.html.]
Lúc đầu, Diệp Tiểu Vũ vội vàng chạy tới tìm anh, anh chạy tới không nói một lời.
Nhưng khi mới đến, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tô Ý, anh biết cô đã có chủ ý.
Cô chỉ đợi hai người nháo đủ rồi mới chỉnh đốn.
Đúng như dự đoán, khi cô mở miệng, quả nhiên lại là một đòn chí mạng.
Chu Cận Xuyên nhìn Tô Ý đầy tán thưởng, sau đó đi đến bên cạnh cô, vai kề vai.
Đối mặt với mọi người, anh trầm giọng nói: “Ông Mặc tặng chiếc đồng hồ này cho cô ấy như một lời cảm ơn.
Lúc đó đồng chí Tô sống c.h.ế.t không chịu nhận nên ông Mặc đặc biệt gọi tôi làm người thuyết phục.”
“Nếu đồng chí Bạch cho là ngay cả lời nói của tôi cũng không thể tin được thì gọi điện thoại cho ông Mặc tại chỗ này, ngay bây giờ!”
Bạch Nhược Lâm vốn có ảo tưởng Chu Cận Xuyên sớm muộn cũng rơi vào tình thế bất lợi.
DTV
Không ngờ anh lại phá tan chuyện xấu của cô ta, thậm chí anh còn tình nguyện đứng ra làm chứng cho Tô Ý!
Nghĩ tới đây, Bạch Nhược Lâm trong lòng như rơi xuống mấy tầng mây.
Vốn dĩ muốn nhân cơ hội này đuổi Tô Ý ra khỏi đại viện.
Không nghĩ đến chuyện lại tự khiến mình xấu hổ, còn để Chu Cận Xuyên có ấn tượng không tốt với cô ta.
Sự kiêu ngạo phách lối trước đây đã không còn miếng tăm hơi.
Cô ta lắc đầu cầu xin tha thứ.
"Không cần, không cần gọi điện thoại, là tôi hiểu lầm, là tôi nhớ lầm."
Tần Vân Phong nhìn thấy cô ta như vậy, sắc mặt nóng bừng, ngượng ngùng mà khó chịu.
Buổi tối mới vừa về đến nhà, Bạch Nhược Lâm khóc lóc kể lể cho anh ta nghe về việc cô ta bị mất đồng hồ và tiền.
Cô ta còn nói với anh ta là vừa từ chỗ của Tô Ý về khi đánh mất nó, còn tỏ vẻ chắc chắn Tô Ý đã lấy nó.
Tần Vân Phong lục soát khắp nhà, quả nhiên không còn một xu, đồng hồ đeo tay cũng không thấy.
Sau đó mới hoảng hốt chạy tới kiểm tra.
Ai biết được mọi chuyện sẽ trở nên như bây giờ..