"Đoàn trưởng Chu, anh không phải đang vội vào thành phố sao? Tại sao không chờ thêm chút? Rất nhanh sẽ đến thôi."
"Bình thường là Tạ Tiểu Quân lái xe, anh không quen đường, em tới ngồi trước giúp anh nhìn đường."
Tô Ý thấy anh đã nói vậy rồi, cũng khó nói lại.
Cô lần nữa ra khỏi xe và ngồi vào ghế phụ.
Cô lấy bản đồ từ tay anh ra, cúi đầu dò đường.
"Đoàn trưởng Chu, con đường này không phải rất đơn giản sao? Cứ đi thẳng dọc theo con đường này là sẽ đến thành phố rồi."
"Thật sao? anh tưởng mình nhớ nhầm, không sai là tốt rồi."
"..."
[Người đàn ông mưu mô! Nếu muốn tôi đây ngồi phía trước thì cứ nói thẳng ra đi.]
Chu Cận Xuyên mím môi cười, nhìn chằm chằm con đường phía trước, nhanh chóng liếc mắt nhìn cô.
DTV
“Anh thấy em chỉ mang theo mấy bộ quần áo, về quê có đủ dùng không?”
"Đủ rồi, chờ vào thành phố rồi xem thử mua chút đồ."
"Ừ, cũng tốt! Anh thấy vợ chồng Tần Vân Phong có thể đi xe sáng mai.
Em chỉ cần cẩn thận với họ là được."
"Em biết, em sẽ cẩn thận."
Lời vừa dứt, bên trong xe lại rơi vào im lặng.
Chu Cận Xuyên dừng một chút, sau đó lại hỏi: "Khi nào thì em trở về?"
Tô Ý cũng giật mình ngẩn người ra: “Em cũng chưa biết, khi về thì sẽ xem xét.
Nếu việc đăng ký hộ khẩu thuận lợi thì sẽ quay lại sớm.”
Chu Cận Xuyên “ừ” một tiếng, hai người đều không nói chuyện gì thêm nữa.
Xe vừa vào thành phố, Tô Ý đã mở miệng nói: "Đoàn trưởng Chu, nếu anh có việc gấp thì cứ đi làm việc của mình đi.
Em sẽ ngồi xe đi tìm chỗ ở."
Chu Cận Xuyên hoàn toàn không có ý định chậm lại: “Anh biết gần trạm xe lửa có một nhà khách tương đối sạch sẽ, anh sẽ đưa em đến đó trước, dù gấp đến mấy cũng sẽ không muộn được đâu.
"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-175.html.]
Đến khi đến nhà khách.
Tô Ý xuống xe trước đi vào làm thủ tục nhận phòng.
Sau khi lấy chìa khóa, cô thấy Chu Cận Xuyên vẫn đang đợi ngoài cửa.
Cô vội vàng bước ra ngoài nói: "Đoàn trưởng Chu, đi làm việc của anh đi! Việc của em bên này đã xong rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."
Chu Cận Xuyên “ừ” một tiếng: "Bên ngoài trời giá lạnh, một cô gái như em không nên chạy lung tung, trước khi trời tối nên sớm trở về."
Nghe vậy, Tô Ý không khỏi bật cười: "Nhìn anh nói, em là người lớn rồi mà còn sợ lạc sao?"
Chu Cận Xuyên nghiêm túc nhìn cô: “Em quên mất lúc mới đến đây đã bị kẻ xấu lừa vào nơi hoang vắng sao, ai bị cướp túi quần áo rồi bị đẩy xuống nước?”
Tô Ý ngay lập tức á khẩu không trả lời được.
Dù không phải là cô nhưng cô vẫn phải thừa nhận: "Đó là lần đầu tiên em ra ngoài, nên chưa có kinh nghiệm.
Bây giờ em đã lão làng rồi."
Chu Cận Xuyên nhìn cô, bất đắc dĩ thở dài: “Em vào đi, có chuyện gì thì gọi điện thoại.”
Sau khi thấy người đã đi vào, anh mới lái xe rời đi.
Chu Cận Xuyên vừa rời đi, Tô Ý lập tức cảm giác như chim non vừa ra khỏi lồng.
Nóng lòng muốn bay ra ngắm nhìn thành phố lớn nhất phía Tây Bắc này.
Chỉ thấy cô nhanh chóng cất hành lý vào phòng, rồi dùng khăn quàng che nửa mặt.
Sau khi hỏi thăm các đồng chí ở nhà khách, đi thẳng đến địa điểm phồn hoa nhất thành phố.
Khi đến trung tâm thành phố, đầu tiên Tô Ý tìm thấy một tiệm cầm đồ, định cầm chiếc đồng hồ của Bạch Nhược Lâm.
Đỡ cho để nó trong không gian hàng ngày gây ô nhiễm không khí.
Bạch Nhược Lâm tuy không phải người tốt, nhưng đồng hồ của cô ta cũng là hàng loại tốt, giá trị cũng phải một trăm năm mươi đồng.
Cộng thêm một trăm đồng tiền mặt mà cô ta “tặng” từ trong không gian, vừa vặn thu gom được hai trăm năm mươi đồng.
Tô Ý từ khi còn nhỏ đã biết tiền nhặt được miễn phí không thể giữ lâu, nhất định phải tiêu sạch nhanh chóng.
Vì thế, sau khi cô ra khỏi tiệm cầm đồ, đi thẳng qua cầu đến chợ phía Đông.
Ở đây có rất nhiều lái buôn dựng quầy hàng.
Khi tết âm lịch đang đến gần, có không ít con buôn từ xa đến chợ để bán hàng cho năm mới.
Tô Ý đi dạo một vòng, dừng lại phía sau một chiếc xe tải chở hàng.