Tân Vân Phong cũng có chút sốt ruột, vốn dĩ anh ta nghĩ trên đường trở về sẽ một mình dỗ dành cô, lừa lấy tờ giấy đó.
Làm sao biết được Bạch Nhược Lâm lại không nhịn được, vừa lên tàu đã chọc giận Tô Ý.
Ra tay cướp đoạt trước mặt bao nhiêu người như vậy, anh ta không làm được, chỉ đành xụ mặt không nhúc nhích.
Bạch Nhược Lâm thấy vậy, tức giận đứng dậy định đi cướp.
Nào ngờ toa tàu rung lắc, cô ta không đứng vững trực tiếp ngã nhào xuống đất.
Tô Ý không nhịn được bật cười một cách khinh thường tiện tay cất tờ giấy hủy hôn vào không gian.
"Bây giờ còn chưa đến Tết, cho dù là xin lỗi cũng không cần hành đại lễ như vậy đâu."
Mọi người xung quanh nhìn thấy cũng đều nhao nhao cười ồ lên.
Bạch Nhược Lâm tức đến nỗi không đứng dậy nổi, quay đầu trừng mắt nhìn Tần Vân Phong: "Còn không mau kéo tôi dậy!"
Tân Vân Phong cũng cảm thấy xấu hổ như lửa cháy trên mặt, nghe cô ta gọi, cũng đành phải tiến lên kéo cô ta dậy.
Mọi người thấy vậy, đều nhao nhao trêu chọc: "Vị đồng chí này, mắt nhìn người của cậu thật sự chẳng ra làm sao, lấy phải cô vợ ghê gớm như vậy, cuộc sống sau này sẽ náo nhiệt lắm đây."
DTV
Tần Vân Phong có khổ mà không nói ra được, chỉ đành buồn bực đứng dậy đi về phía trước.
Bạch Nhược Lâm vội vàng gọi: "Anh đi đâu đấy?"
"Ở đây ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hóng gió một chút."
Bạch Nhược Lâm cũng không muốn ở lại, vội vàng chạy theo anh ta.
Hai người bọn họ hóng gió ở đoạn nối giữa toa tàu, không ai dám quay lại chỗ ngồi nữa.
Sau khi bọn họ đi rồi, Tô Ý lập tức cảm thấy thanh tịnh hơn hẳn.
Cô trò chuyện với bác gái ngồi cạnh một lúc rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, đồng thời bắt đầu sắp xếp lại mớ hỗn độn trong gia đình của nguyên chủ.
Nguyên chủ là con thứ ba trong nhà, trên có hai anh trai, dưới có một em trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-186.html.]
Là con gái duy nhất trong nhà, theo lý mà nói cho dù không được cưng chiều, hoặc ít nhất là cũng nhận được sự đối xử công bằng như các anh em.
Nhưng trên thực tế, nguyên chủ đã trở thành nơi trút giận và là người bị ghẻ lạnh nhất trong nhà từ khi còn nhỏ.
Dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn còn tệ hơn lợn, làm việc nhiều hơn trâu.
Ban đầu, nguyên chủ còn cãi nhau với mẹ cô vài lần, nhưng sau khi bị đánh đập vài trận, cô dần dần trở nên chai lì.
Theo lời người ba cặn bã chỉ coi trọng thể diện, không quan tâm gia đình của nguyên chủ, khi mẹ của nguyên chủ mang thai cô vào đúng năm xảy ra thiên tai, bà ta phải vác bụng bầu cùng cả làng đi lánh nạn.
Trên đường đi suýt nữa đã bỏ mạng.
Sau khi sinh ra, nguyên chủ cũng trở thành gánh nặng của cả gia đình.
Lúc đó không bỏ rơi cô đã là tận tình tận nghĩa rồi.
Cả đời này cô chỉ có thể làm trâu làm ngựa để trả ơn mẹ, lấy đâu ra tư cách kêu ca bất mãn?
Sống trong hoàn cảnh gia đình như vậy, sự "tốt đẹp" của Tần Vân Phong với nguyên chủ lại càng trở nên quý giá.
Đây cũng là lý do tại sao trước đây nguyên chủ hết lòng hết dạ thích Tần Vân Phong.
Đến mức sau này, chuyện kết hôn cũng nghe theo sự sắp xếp của anh ta.
Còn người nhà họ Tô, từ sau khi nguyên chủ đính hôn với Tần Vân Phong, thái độ với cô mới tốt hơn một chút.
Bọn họ chỉ mong sau khi cô gả cho Tần Vân Phong rồi sẽ tiền bạc để chu cấp cho nhà mẹ đẻ và em trai.
Sau đó, Tần Vân Phong hai năm không về, người nhà họ Tô dần trở mặt với nguyên chủ.
Nguyên chủ thật sự không chịu nổi nữa, cho nên mới một mình chạy đến Tây Bắc tìm Tần Vân Phong.
Hơn nửa năm nay, người nhà họ Tô cứ nghĩ cô đã dựa dẫm vào Tần Vân Phong, cũng không dám trách móc gì nhiều.
Chỉ chờ đến Tết cô về rồi tính sổ sau.
Nghĩ đến đây, Tô Ý không khỏi cười lạnh một tiếng, người nhà họ Tô bám víu quyền thế, thấy lợi quên nghĩa như vậy, nếu biết Tần Vân Phong không những đã hủy hôn với cô, hơn nữa còn dẫn theo vợ mới về, không biết sẽ phản ứng ra sao?
Chắc chắn cho dù cô có lý cũng vô dụng.