Phần lớn mọi người ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy quả chuối, trước đây chỉ được thấy trên tivi.
Nhìn thấy Tô Ý hào phóng đưa chuối cho mọi người ăn thử, có người còn ngại ngùng không dám nhận: "Chúng tôi chỉ đến xem thôi, không mua đâu."
Tô Ý cười nói: "Không sao, không mua cũng có thể nếm thử."
Nghe vậy, mọi người đều không khỏi tò mò, hào hứng nhận lấy.
Người nếm thử đầu tiên bị làm cho kinh ngạc: "Ngon thật đấy, em gái, chuối này của cô rốt cuộc bán thế nào vậy?"
Tô Ý không có cân, nhưng lúc trước khi ở chỗ của Lục Tử, cô đã cân thử rồi.
DTV
Chuối này quả vừa to vừa đều, một cân khoảng 3 quả.
Theo giá của Lục Tử thì khoảng 4 hào một quả.
Nhưng Tô Ý nghĩ chuối của cô dù sao cũng là sản phẩm của không gian linh tuyền, ăn vào tốt cho sức khỏe, bán 5 hào một quả cũng không quá đáng.
Đắt hơn nữa e là sẽ khó bán.
Quả nhiên, khi Tô Ý nói giá 5 hào một quả, không ít người đã chê đắt.
"Sao loại quả này đắt thế? 5 hào mua được cả cân táo rồi."
"Đúng vậy, một quả chuối của cô có thể mua được nửa cân thịt lợn, ăn chuối còn không bằng ăn thit lợn."
Thấy có người chê đắt, Tô Ý cũng không đôi co, chỉ cười nói: "Loại quả này đúng là đắt, nhưng hiếm lắm, ở đây chúng ta còn không có bán, huống chi bây giờ còn là mùa đông."
"Mọi người nghĩ xem, chuối từ miền Nam vận chuyển đến đây, quãng đường mấy ngàn cây số."
Nghe Tô Ý nói vậy, mọi người ngẫm nghĩ, cũng thấy có lý.
"Đúng là hiếm thật, vận chuyển đến tận cái thị trấn nhỏ bé ở miền Bắc này của chúng ta, quả thực là vượt qua muôn vàn khó khăn."
Thấy không ít người còn đang do dự, Tô Ý cũng không ép mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-188.html.]
Cô chỉ cười nói: "Không sao, nếu mọi người cảm thấy hiếm, muốn mua một ít về cho con cháu, người lớn trong nhà nếm thử, mua một quả cũng được, tùy tâm, ai không mua thì ở lại xem cũng được, coi như ủng hộ tôi."
Nói rồi, cô lại giới thiệu sang hạt dưa: "Hạt dưa nhà tôi cũng đủ vị, đóng gói riêng biệt, sạch sẽ lại vệ sinh, chỉ 2 hào một túi thôi."
Vừa nói, cô vừa mở mỗi loại một túi cho mọi người nếm thử.
Có người vẫn còn lưu luyến với những quả chuối: "Cho tôi mười quả chuối, nhà tôi người già nhiều, răng yếu, sống đến ngần này tuổi rồi còn chưa biết có được đón Tết bao nhiêu lần nữa, mua chút đồ mà cả đời bọn họ chưa được ăn về để tỏ lòng hiếu thảo."
Cũng có người nhớ đến đứa con ở nhà còn chưa mọc đủ răng: "Cho tôi năm quả, mang về cho con gái tôi thử."
Cũng có người chỉ mua một, hai quả.
Tô Ý cầm d.a.o kiên nhẫn cắt từng quả chuối cho khách.
Cũng có không ít người không nỡ mua chuối, cảm thấy hạt dưa đóng gói sẵn như vậy khá lạ, hơn nữa rang rất vừa miệng nên đã mua hạt dưa.
Một mình Tô Ý làm không xuể, lúc thì cắt chuối, lúc thì lấy hạt dưa, bận rộn đến toát mồ hôi, nhưng lúc thu tiền lại vô cùng vui vẻ.
Đợt khách đầu tiên tan đi, chuối đã bán gần hết, hạt dưa lại càng sạch bách.
Hạt dưa mua với giá 24 tệ bán được 40 tệ, Tô Ý tiếc hùi hụi vì nhập hàng quá ít.
300 cân chuối mua với giá 90 tệ, tuy còn thừa một ít, nhưng cũng đã bán được gần 400 tệ.
Thật sự lãi to rồi!
Chỉ tiếc là hôm nay quá lộn xộn, chưa kịp giới thiệu dây cột tóc.
Đành phải đợi lần sau đến huyện rồi tính tiếp.
Nhìn trời đã xế chiều, Tô Ý định dọn hàng về.
Đang cúi xuống dọn dẹp, bỗng nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Mua gì mà mua? Chuối 5 hào một quả, con không sợ mắc nghẹn hả? Con cảm thấy điểm thi lần này của con xứng đáng ăn chuối sao?"
Tô Ý ngẩng đầu lên, ôi trời, đây không phải là anh cả Tô Đại Hải, người anh trai giỏi giang nhất nhà cô sao?
Tô Đại Hải là người duy nhất trong làng học hết cấp 3, luôn là niềm tự hào của ba mẹ cô.