Tần Vân Phong mím môi: "Chuyện nào ra chuyện nấy, mẹ không đủ tiền, em cũng lấy ra 100 tệ trước đi."
Mấy người ồn ào một lúc lâu vì 200 tệ, cuối cùng, mẹ Tần và Bạch Nhược Lâm mỗi người móc túi lấy ra 100 tệ mới xong chuyện.
Trong lúc đó, Tô Ý đã sớm nghe đến phát ngán, tìm một chiếc ghế ở góc sân ngồi xuống, cùng dân làng hóng hớt.
Nhìn thấy Trương Quế Lan khiến mẹ Tần và Bạch Nhược Lâm tức đến mức trợn trắng mắt, lại còn lấy được 200 tệ bồi thường, cô thầm giơ ngón cái tán thưởng.
Mặc dù không thích Trương Quế Lan, Trương Quế Lan cũng không thích cô, nhưng nhìn thấy mẹ Tần và Bạch Nhược Lâm khuất phục, cô vẫn cảm thấy rất hả hê.
Sau một hồi náo loạn, diễn viên chính thì không mệt, khán giả lại mệt mỏi.
DTV
Khó khăn lắm mới kết thúc, khi người nhà họ Tô rời đi còn quên cả Tô Ý.
Cũng may chị dâu Vương Phương gọi cô một tiếng.
Tô Ý vội vàng đuổi theo, nào ngờ vừa bước vào sân, Tô Hưng Phát đã đóng sập cửa lại, quát một tiếng với Tô Ý: "Con gái hư hỏng, quỳ xuống!"
Tô Ý ngẩn người: "Có ý gì?"
Cả nhà này vẫn chưa diễn đủ hay sao?
Thấy cô không quỳ, Tô Hưng Phát tức giận đi đến góc nhà lấy gậy: "Đồ vô dụng, hôm nay mày làm mất hết mặt mũi của nhà họ Tô bọn tao, còn không mau quỳ xuống!"
Tô Ý cười lạnh: "Lúc nãy khi ở nhà họ Tần, mọi người đều bênh vực con, thì ra là diễn cho người ta xem sao?"
"Chuyện hôm nay đâu phải lỗi của con, nếu có mất mặt cũng là nhà họ Tần mất mặt, mọi người còn kiếm được 300 tệ, lúc nãy trên đường về, con thấy không phải ai cũng đều rất vui vẻ sao!"
Thấy cô cãi lại, Tô Hưng Phát tức giận chỉ tay vào mặt cô, định mắng chửi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-193.html.]
Nhưng lại cảm thấy ở trước mặt con dâu, ông ta là ba chồng, không nên mắng chửi quá khó nghe.
Ông ta vội vàng gọi vợ ra.
Trương Quế Lan cất tiền xong, mới rảnh rỗi ra ngoài phụ họa: "Ba mày nói không sai một chút nào, là mày không nên thân, nếu mày có thể gả cho Tần Vân Phong, mỗi tháng có mấy chục tệ trợ cấp, cần gì phải quan tâm đến 300 tệ đó? Đồ không biết nhìn xa trông rộng."
Tô Ý ra vẻ thờ ơ: "Ha, mẹ thèm thuồng trợ cấp của người ta, nhưng tiếc là người ta còn chê nhà mình nghèo, người ta muốn tìm nhà giàu có để dựa dẫm! Tiếc là không thành công!"
Nghe vậy, Trương Quế Lan tức giận định mắng, nhưng bà ta chợt nghĩ, cách ăn mặc của người phụ nữ mà Tần Vân Phong đưa về đúng là giống người thành phố.
"Chẳng lẽ thằng nhãi ranh nhà họ Tần kia tìm được nhà vợ giàu có? Sao lúc nãy mày không nhắc tao đòi thêm chút tiền?"
Nói xong Trương Quế Lan hối hận: "Không được, lát nữa mày quay lại nhà họ Tần làm ầm ĩ, đòi thêm chút tiền nữa."
Tô Ý cũng bị sự vô sỉ của bà ta đánh bại: "Chuyện này chỉ làm một lần, sao có thể đòi hết lần này đến lần khác, chẳng phải là tống tiền sao? Muốn đòi thì mẹ tự đi mà đòi, con sẽ không cản."
Trương Quế Lan cảm thấy đứa con gái này từ sau khi trở về như biến thành một người khác.
Trước đây, cô luôn im lặng, cam chịu để bà đánh mắng, sao lần này về nhà hở ra là cãi lại?
Bà ta nói một câu, cô đã có hai câu đợi sẵn.
Trương Quế Lan không màng đến chuyện đòi thêm tiền nữa, trực tiếp giật lấy cây gậy từ tay Tô Hưng Phát, định đánh Tô Ý.
"Mày đúng là tạo phản rồi, xem hôm nay tao dạy dỗ mày thế nào!"
Thấy vậy, Tô Ý vội vàng trốn sau lưng Vương Phương, đáng thương nói: "Chị dâu, chị cũng nhìn thấy cuộc sống của em ở nhà rồi đấy, em thật sự không thể ở lại đây được nữa, hay là em theo anh chị về thành phố ở mấy hôm nhé?"
Nghe vậy, Vương Phương giật giật khóe miệng, vội vàng đứng ra khuyên can mẹ chồng: "Mẹ, lần này Tiểu Ý là người bị hại, khó khăn lắm mới về nhà, ba mẹ nên đối xử tốt với em ấy, sau này tìm cơ hội kiếm cho em ấy một tấm chồng tốt, con và Đại Hải ở thành phố cũng sẽ để ý giúp."
Nói xong, cô ta đưa mắt ra hiệu với chồng..