Tô Ý hơi nghi ngờ, nhưng cũng cất hết vào không gian.
Sau đó, cô lại tìm thấy một ít phiếu thịt, phiếu đường, phiếu đồng hồ và phiếu radio ở ngăn kéo dưới cùng.
Có vẻ như là lấy được từ đâu đó, chắc là để dành cho Tô Nhị Cường kết hôn.
Nghĩ đến đây, Tô Ý đi thẳng ra phòng khách, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe đạp mới tinh.
Có lẽ cũng là mua để cho Tô Nhị Cường làm oai khi đi xem mắt.
Như vậy xem ra, mặc dù nhà họ Tô không giàu có, nhưng ít nhất cũng không nghèo đến mức như nguyên chủ tưởng tượng.
Ít nhất là không nên ngày nào cũng ăn bánh ngô, dưa muối.
Lại liên tưởng đến vóc dáng của Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ, Tô Ý lập tức hiểu ra, thì ra ăn bánh ngô, dưa muối của nguyên chủ hai mươi năm nay là uổng phí, cô không biết bọn họ đã lén lút ăn bao nhiêu đồ ngon sau lưng cô!
Lấy hết những thứ này, Tô Ý nhìn quanh, thấy trong nhà cũng không còn gì đáng giá nữa.
Hôm qua cô mới về nhà, còn phải ở đây một thời gian, số đồ còn lại không đáng giá, để sau này xem biểu hiện của bọn họ rồi tính!
Xong xuôi, Tô Ý bưng một chậu nước từ trong bếp, đi vào phòng của Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ, hắt thẳng vào mặt hai người.
Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ đang ngủ say sưa, bỗng nhiên bị đội một chậu nước lạnh vào người, lập tức bật dậy.
Sau khi nhìn thấy là Tô Ý, lập tức vung nắm đ.ấ.m định đánh.
"Nhà bị trộm rồi! Sao tôi gọi hai người mãi mà sống c.h.ế.t không chịu dậy! Hai người mau dậy đi! Bây giờ tôi lên trấn báo công an!"
Nói rồi, cô quay người bỏ đi.
Tô Hưng Phát và Trương Quế Lan vừa bước vào sân, đã nghe thấy tiếng la hét như lợn cắt tiết của hai đứa con trai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-197.html.]
Sau đó, bọn họ nghe thấy Tô Ý nói nhà bịtrộm, định đi báo công an.
Không đợi Tô Ý ra khỏi cửa, hai người đã vội vàng kéo cô lại: "Mày định đi đâu?"
Tô Ý vội vàng nói: "Ba mẹ, nhà mình bị trộm rồi, mau lên trấn báo án để người ta đến bắt trộm."
Nghe vậy, hai người càng giữ cô chặt hơn.
"Tiểu Ý, con đừng vội, nhà mình không bị trộm."
"Đúng, đúng, bánh kẹo con mang về biếu ba mẹ, mẹ đã lấy ra rồi, sáng nay ba mẹ mang một nửa sang biếu ông bà ngoại, ông bà còn khen con đấy."
Tô Ý cười lạnh: "Thì ra là trộm nhà, không bị mất thì tốt, sáng nay con dậy thấy phòng bị lục tung tưởng thật sự bị trộm."
"Lục tung?" Trương Quế Lan bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ, rõ ràng bà ta chỉ lục túi đồ của Tô Ý thôi mà.
Đang nghi ngờ, giọng nói xé tim xé phổi của Tô Nhị Cường truyền đến từ trong nhà: "Ba, con đã nói với ba bao nhiêu lần rồi, xe đạp của con ba mẹ không được chạy, nếu ba làm hỏng, làm bẩn xe, con còn lấy gì mà chở con gái nhà người ta đi chơi?"
Tô Hưng Phát tức giận dậm chân: "Mới sáng sớm, mày la hét cái gì? Đừng nói là tao không hề động vào cái xe đạp quý báu của mày, cho dù ông đây có chạy thì đã sao?"
Vừa dứt lời, chân Trương Quế Lan đã mềm nhũn, vội vàng chạy vào nhà.
Trương Quế Lan chạy một mạch đến phòng khách, thấy chiếc xe đạp vừa mới để ở đó tối qua đã biến mất.
Bà ta hoảng hốt gào lên: "Thằng trời đánh nào đã trộm xe đạp của nhà tao!"
DTV
Nghe nói xe đạp bị trộm, Tô Nhị Cường cũng sốt ruột nhảy dựng lên, kéo Tô Ý hỏi đồn: "Nhà mình thật sự bị trộm sao? Lúc nào vậy? Sao tao không nghe thấy động tĩnh gì?"
Tô Ý chớp mắt: "Tôi cũng không nhìn thấy, vừa dậy đã thấy đồ trong túi bị mất, tôi vội vàng gọi hai người các anh, nhưng gọi mãi không dậy, sang phòng bên cạnh gọi ba mẹ, thấy ba mẹ không có ở trong phòng, phòng cũng bị lục tung nên mới hắt nước đánh thức hai người các anh dậy, tôi đang định đi báo án đây."
Nghe nói phòng của mình cũng bị lục tung, Trương Quế Lan hoảng hốt chạy về phòng..