Vừa vào cửa, bà ta đã thấy tủ quần áo mở toang, đồ đạc bên trong bị lôi ra ngoài, ngăn kéo cũng bị kéo ra.
Trương Quế Lan choáng váng, cố gắng lật tấm nệm lên.
Thấy bên dưới trống trơn, bà ta tức đến ngất xỉu.
Thấy vậy, Tô Hưng Phát cũng luống cuống tay chân.
"Mau, mau, đến nhà trưởng thôn mượn xe kéo đưa mẹ mày đến bệnh viện."
"Rồi mau đi báo công an đến bắt trộm.
Còn nữa, mau gọi điện thoại cho anh cả mày, bảo nó nhanh chóng về xem sao.”
Tô Nhị Cường đang đau lòng vì mất xe đạp, biết được tiền và phiếu để dành cho mình kết hôn cũng bị mất.
Anh ta suy sụp ngồi bệt xuống đất, không nhúc nhích.
Tô Tam Hổ vốn là đứa trẻ nghịch ngợm, khi gặp chuyện lại càng không thể trông cậy vào.
Tô Ý thấy Tô Hưng Phát luống cuống chỉ đạo lung tung, bèn hỏi: "Ba, hai người bọn họ không trông cậy vào được, ba muốn con làm gì trước?"
Tô Hưng Phát tức giận chỉ tay vào Tô Ý, trợn mắt há mồm không nói nên lời.
Tô Ý gật đầu: "Vậy con đi tìm trưởng thôn."
Ra khỏi nhà, Tô Ý đi thẳng đến nhà trưởng thôn.
Cô kể lại chuyện nhà bị trộm, Trương Quế Lan tức giận ngất xỉu.
Trưởng thôn vội vàng dẫn theo mấy người đến xem.
Quả nhiên thấy trong nhà hỗn loạn.
Tô Hưng Phát ôm Trương Quế Lan, tức giận đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân.
Hai đứa con trai ngồi bệt xuống đất, không biết làm gì.
Trưởng thôn lắc đầu, nhà này lúc nguy cấp lại không có ai đáng tin cậy, vẫn là con bé Tô Ý này đáng tin cậy hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-198.html.]
Biết đi tìm người giúp đỡ, lại nói năng rành mạch.
Trưởng thôn làm theo những gì cô nói trên đường: "Mau, mấy người khiêng Trương Quế Lan ra xe kéo, hai người đi báo công an."
Nói xong, ông nhìn Tô Ý: "Cháu ở lại chờ công an hay là đến bệnh viện?"
Tô Ý đang tìm cơ hội để lên huyện, lập tức nói: "Cháu đến bệnh viện! Con là con gái, chăm sóc mẹ tiện hơn, đồ đạc trong nhà bị mất gì cháu cũng không rõ, để ba người bọn họ ở nhà chờ công an."
Trưởng thôn gật đầu: "Như vậy là tốt nhất."
Sắp xếp xong Tô Ý đưa tay ra trước mặt Tô Hưng Phát: "Ba, con không có một đồng nào hết, ba cho con ít tiền."
Tô Hưng Phát quát vào mặt cô: "Tao làm gì có tiền? Tiền đều ở chỗ mẹ mày, bị trộm hết rồi!"
Tô Ý mím môi: "Vậy thì ba cũng đừng quát con chứ, không có tiền làm sao đi khám bệnh? Chẳng lẽ ba muốn nhìn mẹ c.h.ế.t sao?"
Những người xung quanh cũng lên tiếng bênh vực Tô Ý: "Tiền riêng của ba cha con cũng bị trộm hết sao? Nếu không bị trộm thì mau lấy ra cho con bé đi!"
"Haizzz, bình thường Trương Quế Lan đối xử tốt với hai đứa con trai, đến lúc nguy cấp, vẫn là con gái đáng tin cậy nhất, trông cậy vào bọn họ cái mạng này chắc không giữ được rồi!"
"Đúng vậy, mấy hôm trước, tôi còn thấy Nhị Cường lên huyện mua quần áo mới, Tam Hổ cũng chạy đến cung tiêu xã trên trấn mua đồ ăn, sao có thể không có tiền?"
Tô Hưng Phát thấy mọi người đều đang hóng hớt, tức giận gọi hai đứa con trai vào nhà.
Một lúc sau, ông ta mới cầm hơn hai mươi tệ ra ngoài: "Chỉ tìm được chừng này thôi, con cầm lấy mà dùng, nếu không đủ thì gọi điện thoại cho anh cả, chị dâu của con, bảo bọn nó đến."
Lúc này Tô Ý mới hài lòng, cầm tiền đi ra ngoài, lên xe kéo.
Vừa đến đầu làng cô đã thấy Tần Vân Phong và Bạch Nhược Lâm đang đứng chờ xe.
Thấy xe kéo, hai người bọn họ vẫy tay ra hiệu dừng xe từ xa: "Xe này lên huyện à?"
Chưa đợi người lái xe trả lời, Tô Ý đã thò đầu ra từ phía sau: "Chúng tôi đang vội đi bệnh viện, không chở hai người được."
Bạch Nhược Lâm trợn mắt: "Sao lại không chở được? Bệnh viện chẳng phải cũng ở huyện sao?"
Tần Vân Phong liếc nhìn tình hình trên xe, thấy Trương Quế Lan đang nằm bất tỉnh.
DTV
Anh ta lo lắng nhìn Tô Ý: "Thím bị sao vậy? Có nghiêm trọng không? Sao chỉ có một mình em đưa thím ấy đi bệnh viện? Anh đi cùng em!"
Tô Ý cười lạnh: "Được thôi, anh lên đi."