Cúp máy xong, Tô Ý suy nghĩ một chút, lại gọi đến khu tập thể.
Hai ngày nay, Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn luôn ở nhà chờ điện thoại, không đi đâu cả.
Nghe thấy chuông điện thoại reo, hai đứa bé lập tức chạy đến nghe máy, vừa nghe thấy giọng Tô Ý, hai đứa vui mừng đến mức không biết nói gì.
"Chị Tô, bọn em vẫn luôn chờ điện thoại của chị."
Tô Ý mỉm cười: "Hôm qua sau khi về đến nhà chị cứ bận suốt, hôm nay mới có cơ hội gọi điện thoại cho hai em, hai em có khỏe không?"
Mới về nhà chưa đầy một ngày, chuyện phiền phức liên tiếp xảy ra, Tô Ý vốn dĩ đang cáu kỉnh, nhưng nghe thấy giọng nói của hai đứa trẻ, cô bình tĩnh hơn rất nhiều.
Diệp Tiểu Vũ và Diệp Noãn Noãn ghé sát vào ống nghe, tranh nhau nói chuyện với Tô Ý.
"Bọn em khỏe, bọn em đều khỏe.
Chuối mà chú Chu đem về rất ngon, chú ấy nói là chị Tô mua.
Em và anh trai đều rất nhớ chị, mong chị về sớm."
Nói đến cuối cùng, Diệp Tiểu Vũ còn nhắc nhở: "Chị Tô, chị gọi điện thoại cho chú Chu đi, trưa hôm qua sau khi chú ấy quay về vẫn luôn chở điện thoại của chị, em nhìn ra được, chú ấy rất lo lắng, không biết chị có bình an về đến nhà không."
Tô Ý ừ một tiếng, đồng ý.
Cô cúp máy, do dự một chút, sau đó lại cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại văn phòng của Chu Cận Xuyên.
DTV
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng a lô quen thuộc lại lạnh lùng, Tô Ý bỗng cảm thấy tim mình lỡ một nhịp.
Rõ ràng chỉ mới một ngày trôi qua, nhưng lại như đã cách cả một đời.
Sau một thoáng do dự, cô vội vàng lên tiếng: "Đoàn trưởng Chu, là tôi, Tô Ý."
Nghe thấy giọng cô, đầu dây bên kia cũng sững người, giọng điệu sau đó rõ ràng là vội vàng hơn rất nhiều: "Hôm qua em về nhà thuận lợi chứ?"
"Ừm, thuận lợi."
“Ba mẹ em không làm khó em vì chuyện của vợ chồng Tần Vân Phong chứ? Dân làng có bắt nạt em không?"
Tô Ý mỉm cười: "Cũng tạm."
"Ừm, chuyện chuyển hộ khẩu em đã hỏi thăm chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-200.html.]
"Chưa, hai ngày nay nhà tôi có chút chuyện, tôi chưa kịp đi hỏi."
"Ừm, vậy có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho tôi."
Tô Ý vừa ừ một tiếng, đã có y tá vội vàng chạy đến: "Người nhà bệnh nhân Trương Quế Lan, bệnh nhân đang làm ầm ĩ trong phòng bệnh, bảo cô vào đó."
Thấy vậy, Tô Ý chỉ đành vội vàng nói với Chu Cận Xuyên: "Bây giờ tôi có chút việc, tôi cúp máy trước đây, khi nào có cơ hội tôi sẽ gọi lại cho anh."
Nói xong, cô cúp máy, đi về phía phòng bệnh.
Chu Cận Xuyên cầm ống nghe, sững người một lúc, sau đó mới cúp máy.
Lúc nãy, nghe thấy bên đó ồn ào, hình như là ở bệnh viện? Nghĩ đến đây, Chu Cận Xuyên bỗng nhiên lo lắng.
Nhưng sau đó anh lại nghĩ, chắc là người nhà cô ấy bị bệnh nhập viện, chứ không phải cô ấy.
Anh mới hơi yên tâm.
Anh lại cầm lấy tài liệu trên bàn, nhưng dù thế nào cũng không thể tập trung đọc tiếp.
Lần đầu tiên, Chu Cận Xuyên cảm thấy kỳ nghỉ Tết này...
thật dài đằng đẵng.
Anh đang miên man suy nghĩ, thì chuông điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.
Chu Cận Xuyên tưởng là bên Tô Ý có chuyện gì, vội vàng nghe máy.
Thì ra là điện thoại từ nhà ở thủ đô, lại giục anh nhân dịp Tết này về nhà một chuyến, nói là đã sắp xếp cho anh vài buổi xem mắt, bảo anh nhất định phải về gặp mặt.
Chu Cận Xuyên hết lời thuyết phục, hứa hẹn năm sau nhất định sẽ giải quyết chuyện chung thân đại sự, đầu dây bên kia mới chịu cúp máy.
Cúp máy xong Chu Cận Xuyên lại chìm vào phiền muộn.
Anh đứng dậy, đi đến bên tường, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ, không biết đang suy nghĩ gì.
….
Bên kia.
Tô Ý cúp máy xong thong thả quay về phòng bệnh.
Còn chưa bước vào, cô đã nghe thấy tiếng Trương Quế Lan mắng chửi om sòm từ xa..