Vì trong phòng còn có bệnh nhân khác và người nhà của bọn họ, Tô Ý chỉ đành cười gượng: "Mẹ, con thấy bây giờ mẹ nói năng rành mạch, giọng nói cũng đã khôi phục, có vẻ như đã không sao rồi.
Trong phòng còn có bệnh nhân khác và người nhà của bọn họ, chúng ta nói chuyện nhỏ nhẹ thôi, đừng làm ồn đến người khác."
Trương Quế Lan khinh bỉ: "Tao muốn nói to thế nào thì nói, bảo mày đi gọi điện thoại, sao lâu như vậy mới về? Muốn tao c.h.ế.t khát à?"
Tô Ý mím môi: "Anh cả đang bận làm việc, con gọi điện thoại đến nhà máy, chỉ riêng việc tìm người cũng phải đợi một lúc."
Trương Quế Lan tức giận lẩm bẩm: "Nói đi nói lại, đều là lỗi của mày, nếu không phải mày về thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tô Ý chậc một tiếng: "Đúng vậy, chuyện này là do con, nếu không phải con về, ba mẹ cũng sẽ không nửa đêm cạy cửa phòng con để trộm đồ ăn, mẹ lấy đồ ăn xong, trời chưa sáng đã mang sang biếu nhà ngoại, thế nên mới tạo cơ hội cho trộm lẻn vào nhà, đúng là trùng hợp!"
"Mẹ, con suy nghĩ kỹ rồi, có lẽ là do hôm qua mẹ vừa có có được tiền bất nghĩa, không chịu chia cho con, mẹ không nghe người ta nói sao? Tiền bất nghĩa không nên giữ lâu, phải tiêu nhanh, bây giờ thì hay rồi, không những mất hết tiền, mà cả tiền tiết kiệm của mẹ cũng bị người ta lấy đi!"
DTV
Lúc Tô Ý nói, những bệnh nhân và người nhà trên giường bệnh khác đều vểnh tai nghe.
Lúc nãy, bọn họ chỉ biết bà già này bị tức giận đến ngất xỉu, cộng thêm việc vừa tỉnh lại đã mắng chửi con gái.
Mọi người đều tưởng là con gái khiến bà ta tức giận.
Thì ra là chuyện này.
Làm gì có người mẹ nào lại nửa đêm cạy cửa phòng con gái để trộm đồ ăn, trời chưa sáng đã mang sang biểu nhà ngoại, đáng đời!
Thấy mọi người nhìn mình, Trương Quế Lan vội vàng quát: "Tiền bất nghĩa gì chứ, đó là tiền bồi thường mà nhà họ Tần đưa cho tao, mày đừng ở đây nói bậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-201.html.]
Nói xong, bà ta lại cảm thấy không thở được, phẩy tay đuổi Tô Ý: "Mày ra ngoài đi, tao không cần mày chăm sóc, mày ở đây chỉ khiến tao tức thêm thôi."
Nói xong, bà ta lại mắng: "Đại Hải rốt cuộc làm sao vậy? Có phải là vợ của nó cố tình gây khó dễ, giữ nó, không cho nó đến đây? Không có đứa nào tốt đẹp cả!"
Vừa dứt lời, bà ta đã nhìn thấy hai bóng người đứng bất động ở cửa.
Tô Ý ngẩng đầu lên nhìn, người tới là không phải ai khác chính là Tô Đại Hải và Vương Phương mà Trương Quế Lan vừa mới mắng.
Tô Ý vội vàng đứng dậy đón: "Anh cả, chị dâu, cuối cùng hai người đến rồi! Lúc nãy mẹ đợi đến nỗi mất kiên nhẫn, mắng hơn nửa ngày trời luôn đấy!"
Trương Quế Lan biết mình đuối lý, chỉ đành cười gượng giải thích: "Đừng nghe nó nói linh tinh, người mẹ mắng không phải hai con."
Vương Phương cười lạnh: "Con và Đại Hải nghe nói mẹ ốm phải nhập viện, ngay cả nhà còn chưa về nhà đã vội vàng đến đây, là bọn con đến không đúng lúc rồi!"
Tô Đại Hải cũng cau mày: "Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lúc nãy Tiểu Ý gọi điện thoại nói mẹ bị tức giận đến ngất xỉu, con thấy mẹ nói năng rành mạch thế này, đâu có giống người cần phải nằm viện?”
Nghe vậy, Tô Ý kéo tay Tô Đại Hải, không để Trương Quế Lan lên tiếng: “Anh cả, sao anh có thể nói mẹ giả vờ ngất xỉu? Lúc nãy mẹ thật sự ngất xỉu, em tận mắt nhìn thấy.”
“Mẹ của chúng ta mạng khổ, khó khăn lắm mới tích góp được bấy nhiêu tiền và phiếu, vậy mà bị trộm hết, nhất thời không chịu nổi, nên mới ngất xỉu.”
Tiếp đó, Tô Ý kể lại chuyện sáng nay một lần nữa.
“Ba, anh hai và em tựu vẫn đang ở nhà chờ công an đến điều tra.
Hai người cũng biết, mẹ không thích em, lúc nãy còn muốn đuổi em đi, may mà hai người đến, em ra cổng bệnh viện ngồi đây.”
Nói xong, bất chấp sự “giữ lại” của Tô Đại Hải và Vương Phương, cô vui vẻ chuồn mất..