"Chuyện đó không thành vấn đề."
Nói rồi, người bán thịt lợn dọn hàng, lên xe ba gác, đi theo Tô Ý ra ngoài thành.
Trước khi đến, Tô Ý đã tìm sẵn địa điểm, cô cố tình dẫn ông ta đến một chỗ vắng vẻ.
Cô vén đống rơm khô lên, để lộ ra hai con lợn đen.
"Ông chủ đến xem đi!"
Người bán hàng đến xem, thấy hai con lợn đen vẫn chưa c.h.ế.t hẳn, còn hơi thở thoi thóp, tươi ngon thì khỏi bàn, cũng không phải lợn rừng già.
Ông ta hài lòng: "Lợn này mua được, nhưng giá cả không thể so với lợn nuôi, bán cả con, nhiều nhất là 4 hào một cân, con lợn này trừ nội tạng ra, cũng chẳng còn bao nhiêu thịt."
Tô Ý do dự: "Ông chủ, thêm chút nữa đi, bán rẻ quá, cháu sợ không ăn nói được với người nhà, hơn nữa, nếu giá cả hợp lý, sau này nhà cháu có thịt ngon sẽ lại tìm ông."
Người bán hàng suy nghĩ một chút: "Vậy 4 hào 2 đi, thật sự không thể thêm nữa, lợn rừng này làm thịt cũng phiền phức."
Thấy vậy, Tô Ý gật đầu đồng ý: "Vậy được!"
Thỏa thuận xong giá cả, người bán hàng lật con lợn lên, xem xét kỹ lưỡng.
DTV
"Bác không mang theo cân, nhưng nhìn con lợn này chắc chỉ được một, hai năm tuổi, không quá 300 cân, bác cứ tính 300 cân cho cháu, nếu cháu không tin tưởng thì đi theo bác về cửa hàng cân lại."
Tô Ý chỉ muốn nhanh chóng lấy tiền rồi đi, thế là sảng khoái nói: "Không cần đâu, cháu tin tưởng ông chủ, cử tính một con 300 cân đi."
Người bán hàng đã chuẩn bị sẵn tiền, sau khi khiêng con lợn lên xe ba gác, ông ta lại phủ lên một lớp rơm khô.
Lau sạch tay, ông ta nhanh chóng đếm 252 tệ đưa cho Tô Ý.
Cuối cùng, ông ta còn cười nói: "Cậu bé này nhìn còn trẻ, người nhà cũng yên tâm để cậu làm ăn lớn như vậy, lần sau có thịt ngon thì nhớ đến bác nhé!"
Tô Ý cười ha ha gật đầu: "Vâng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-210.html.]
Bán lợn rừng xong, Tô Ý định vào huyện mua thêm chút đồ ăn cất vào không gian, để chuẩn bị cho cuộc chiến lâu dài với nhà họ Tô.
Nào ngờ, vừa đi đến bưu điện huyện, cô đã thấy Tô Hưng Phát tươi cười bước ra, nhưng lại có vẻ lén lút.
Tô Ý nhớ đến lần trước Tô Nhị Cường vô tình nhắc đến chuyện người họ hàng ở thủ đô gửi tiền, lặng lẽ đi theo.
Cô thấy ông ta dắt xe đạp đến cung tiêu xã gần đó, không lâu sau khiêng một chiếc nồi sắt ra.
Lúc nãy khi ông ta mua đồ, Tô Ý đứng ở cửa nhìn thấy trong túi ông ta đầy ắp tiền.
Tô Ý đang cố gắng nhớ xem nhà họ Tô có người họ hàng nào hào phóng đến mức gửi nhiều tiền như vậy, thì bỗng nhiên có một bóng đen chạy vụt đến chỗ Tô Hưng Phát, cướp ví tiền của ông ta ngay giữa đường.
Sau khi người đó cướp được ví tiền, chạy về phía Tô Ý.
Tô Ý vội vàng hoàn hồn, nhân lúc anh ta lướt qua mình, cô thuận thế cất ví tiền vào không gian của mình.
Tô Hưng Phát thấy ví tiền bị cướp, vứt xe đạp và nồi sắt xuống, đuổi theo tên cướp.
Ông ta hoàn toàn không nhìn thấy đứa con gái đang cải trang kín mít.
Tô Ý cũng không nán lại lâu, sau khi đến nhà hàng quốc doanh mua thêm đồ ăn, cô đi thẳng đến nhà máy của Tô Đại Hải.
Bây giờ, người duy nhất trong nhà mà cô chưa trở mặt, chính là vợ chồng Tô Đại Hải.
Cho dù là vì thể diện, hay là vì không có xung đột lợi ích trực tiếp.
Tóm lại, hiện tại, thái độ của hai người bọn họ với cô cũng không quá tệ.
Vì vậy, Tô Ý nghĩ đến việc thuyết phục Tô Đại Hải, xem anh ta với tư cách là con trai trưởng trong nhà, anh ta có thể giúp cô khuyên nhủ bọn họ đồng ý cho cô chuyển hộ khẩu hay không.
Đến cổng nhà máy dệt, Tô Ý nhờ bảo vệ gọi điện thoại cho Tô Đại Hải.
Vừa nhận được điện thoại, Tô Đại Hải cứ tưởng nhà lại có chuyện gì, anh ta thở hổn hển chạy ra.
"Tiểu Ý, có phải ở nhà lại xảy ra chuyện gì rồi đúng không?".