Người nhà họ Tô vừa khóc lóc vừa ầm ĩ ở đầu làng, không ít dân làng đúng từ xa xem trò cười.
"Nhà họ Tô làm sao thế? Sao lại ầm ĩ nữa rồi?"
"Cậu đến muộn nên không biết, nghe nói ông Tô lên huyện rút 1.000 tệ, còn chưa ấm tay, đã bị người ta cướp ngay giữa đường!"
"Trời đất, còn có chuyện như vậy! Chẳng phải nhà bọn họ vừa bị trộm sao? Lấy đâu ra 1.000 tệ?"
"Ai mà biết, tóm lại Tết này nhà bọn họ cũng không yên ổn rồi."
Nhà họ Tần ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, cũng cảm thấy vô cùng hả hê.
Nhìn thấy mẹ chồng đang đứng trong đám đông nói móc mỉa, lần đầu tiên Bạch Nhược Lâm cảm thấy thuận mắt với bà ta từ tận đáy lòng.
Còn Tần Vân Phong, nhìn thấy hai người bọn họ nói móc mỉa, trong lòng anh ta rất khó chịu.
Trước đây, khi nhà họ Tô còn khá giả, Tô Ý còn không được ăn no.
Bây giờ, nhà bọn họ liên tiếp mất tiền, Tô Ý còn có thể sống yên ổn nữa sao?
Trong lúc nhà họ Tô náo loạn, Tô Ý cũng không cảm thấy mất mặt, chỉ là cũng không tiện bỏ đi.
Cô đứng bên cạnh, thỉnh thoảng khuyên nhủ vài câu, phần lớn thời gian đều lạnh lùng nhìn bọn họ ồn ào.
Thấy ngày càng nhiều người vây xem, Tô Đại Hải vội vàng kéo Trương Quế Lan: "Mẹ, chúng ta về nhà trước rồi tính sau, đừng để người ta đứng đây xem náo nhiệt."
Trương Quế Lan tát Tô Đại Hải một cái: "Bây giờ nhà mình gặp nạn, mày còn thản nhiên ở đây nói móc mỉa, chúng ta đã thế này rồi, còn sợ người ta xem náo nhiệt sao?"
Tô Đại Hải khuyên can mãi không được, cảm thấy mình ở lại cũng vô ích.
Hơn nữa, anh ta thật sự không chịu nổi ánh mắt và lời chế giễu của mọi người, thế là dắt xe đạp quay về thị trấn.
Thấy con trai cả bỏ đi, Trương Quế Lan lại chửi rủa bóng lưng anh ta một trận.
Mãi cho đến khi cả nhà khóc chán, mắng chán, bọn mới đứng dậy về nhà.
Mặc dù đã mua nồi mới về, nhưng bọn họ cũng không còn tâm trạng nào mà ăn cơm.
Thậm chí Nhà họ Tô còn không nấu cơm tối.
Tô Hưng Phát và Trương Quế Lan càng không có tâm trạng ăn.
Tô Nhị Cường và Tô Tam Hổ đói đến mức không chịu nổi nữa, đành phải lấy nước lã ngâm bánh ngô nguội lạnh, cứng ngắc để ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-213.html.]
DTV
Tô Ý không thèm để ý tới bọn họ, đóng cửa phòng, chui vào không gian, lấy cơm trắng và sườn xào chua ngọt mua ở nhà hàng quốc doanh ra ăn.
Đúng lúc nhà họ Tô dần dần yên tĩnh lại thì bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Tô Ý không định để ý tới, đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Cô thấy Tô Hưng Phát ra mở cửa, thì ra là bà mối đã mai mối cho Tô Nhị Cường.
Bà ta cầm theo hai tấm vải, nhìn thấy Trương Quế Lan, nhét đồ vào tay bà ta.
"Chị Tô, đây là vải chị đưa cho tôi hôm trước, bây giờ tôi trả lại nguyên vẹn đây."
Trương Quế Lan khàn giọng, vội vàng hỏi: "Ý bà là sao? Chuyện hôn sự của Nhị Cường, chẳng phải bà đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?"
Bà mối xua tay: "Tôi cũng hết cách, nhà gái không đồng ý đính hôn nữa."
Nghe nói nhà gái không đồng ý, Trương Quế Lan hoảng hốt kéo bà ta lại.
"Rốt cuộc là chuyện gì? Mấy hôm trước chẳng phải còn nói chuyện rất tốt sao? Sao bây giờ lại không đồng ý nữa?"
Bà mối vùng vẫy không được, đứng yên, cười lạnh: "Nhà bà bây giờ như thế này, ai còn dám gả con gái vào?"
"Cần tiền không có tiền, cần phúc không có phúc."
"Bà cũng biết, nhà gái cũng đang cần tiền sính lễ để cưới vợ cho con trai, bây giờ chuyện nhà bà liên tiếp mất tiền đã lan truyền khắp nơi, không có sính lễ, ai dám gả con gái vào?"
Vốn dĩ Tô Nhị Cường đang nghe lén trong phòng vừa nghe thấy hôn sự tan vỡ, vội vàng chạy ra.
Nhưng nhà gái đã hạ quyết tâm, mặc bọn họ có khuyên can thế nào cũng vô ích.
Cuối cùng, Tô Hưng Phát lên tiếng: "Nhà này không được thì tìm nhà khác, chuyện sính lễ chúng tôi sẽ nghĩ cách."
Bà mối bị làm phiền đến phát cáu, chỉ có thể gào lên: "Bây giờ nhà bà xui xẻo như vậy, ai dám gả con gái vào?"
Nói xong, bà ta phẩy tay áo, bỏ đi.
Thấy vậy, Trương Quế Lan lại bất chấp làm ầm ĩ trong sân, lại bị mọi người chê cười thêm một lần nữa.
Náo loạn đến cuối cùng, bà ta kiệt sức, cộng thêm bị kích động, lại ngất xỉu.
Tô Hưng Phát và các con trai đã quen với chuyện này, chỉ pha một bát nước đường cho bà ta uống.
Không lâu sau, bà ta tỉnh lại..