Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Bị Hôn Phu Sỉ Nhục - Chương 243

Cập nhật lúc: 2025-04-05 08:55:27
Lượt xem: 86

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Ý ậm ừ một tiếng, sau đó vội vàng đi chải lại mái tóc rối bù của mình.

Ăn sáng xong, Chu Cận Xuyên gọi Tô Ý vào phòng sách.

Vừa nhắc đến phòng sách, Tô Ý lại không khỏi nhớ đến chuyện tối qua.

Cô nhìn hai đứa trẻ vẫn còn đang ngồi ăn sáng, trừng mắt nhìn anh một cái.

[Ban ngày ban mặt, trước mặt trẻ con...]

Chu Cận Xuyên đang định đứng dậy, vội vàng quay người lại, ho khan hai tiếng: “Anh muốn bàn bạc với em một chút về chuyện mở tiệm.”

Tô Ý bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy, ngượng ngùng đi theo anh vào phòng sách.

Đóng cửa lại, Chu Cận Xuyên lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Tô Ý: “Tiền mặt trên người anh không còn nhiều, em cầm lấy cuốn sổ này trước đi.”

“Trước đây anh cũng không có chỗ nào để tiêu tiền, đây là tiền trợ cấp và tiền thưởng anh tích góp được trong những năm qua, không nhiều lắm...”

Tô Ý vừa nghe anh giới thiệu, vừa tò mò mở cuốn sổ tiết kiệm ra xem.

Sau đó, cô sững sờ!

Lần này về quê, nhờ có không gian, cô đã tích góp được hơn hai nghìn tệ, vốn dĩ đã tự cho mình là một “tiểu phú bà” rồi.

Không ngờ trong sổ tiết kiệm của Chu Cận Xuyên, số tiền tiết kiệm lại lên đến hơn một vạn tệ!!!

DTV

Thế này mà gọi là không nhiều?

Tô Ý kinh ngạc há hốc mồm, vội vàng trả lại cuốn sổ cho anh: “Tiền mở tiệm em đã tiết kiệm đủ rồi, hơn nữa em định bắt đầu kinh doanh nhỏ thôi, không cần dùng đến nhiều tiền như vậy.”

Thấy cô còn chưa nghe mình giải thích đã vội vàng trả lại cuốn sổ như thể nó là thứ gì đó nóng bỏng tay, Chu Cận Xuyên không khỏi bật cười: “Anh biết là không cần dùng đến nhiều tiền như vậy, hay là...

coi như em giữ hộ anh, được không?”

Tô Ý hoảng hốt xua tay: “Đây đâu phải là chuyện nhỏ, nhỡ đâu em cầm tiền bỏ trốn thì sao?”

Chu Cận Xuyên mỉm cười: “Bỏ trốn? Em định trốn đi đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-243.html.]

“Anh rất yên tâm, em không chạy thoát được đâu.”

Tô Ý mím môi cười: “Vậy thì chưa chắc, nói không chừng em cố tình lừa tiền anh thì sao?”

Chu Cận Xuyên suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc nói: “Anh còn một khoản tiền gửi ở nhà trên thủ đô, bây giờ mà bỏ trốn, chẳng phải là tiếc lắm sao?”

Tô Ý: “...”

Cuối cùng, dù Tô Ý có từ chối thế nào cũng không lay chuyển được anh.

Thấy anh kiên quyết muốn đưa cuốn sổ tiết kiệm này cho mình, cô đành phải đồng ý tạm thời giữ hộ anh.

Ban đầu Tô Ý chỉ định ở lại một ngày, kết quả là ngày hôm sau lại bị Chu Cận Xuyên viện cớ giữ lại.

Tiếp đó là ngày thứ ba, ngày thứ tư...

May mà trong đơn vị những ngày Tết rất yên tĩnh, hơn nữa Tô Ý cũng không ra ngoài nhiều, nên hầu như không ai nhìn thấy.

Ngoại trừ chị Diêu nhà bên cạnh.

Tô Ý biết không thể giấu cô ấy được, hơn nữa quan hệ của hai người cũng rất thân thiết, Tô Ý vẫn luôn coi cô ấy như chị gái của mình, nên cô đã chủ động sang nhà chị Diêu chơi, nhân tiện kể cho cô ấy nghe chuyện mình và Chu Cận Xuyên đang tìm hiểu nhau.

Nghe xong, chị Diêu vui mừng vỗ tay: “Thật ra, hôm đó khi hai người về, chị đã đoán ra rồi, ánh mắt của đoàn trưởng Chu khác hẳn so với trước đây.”

“Nhưng mà chị cũng không ngờ, đoàn trưởng Chu lại lặn lội đường xa đến tìm em, còn ở đó đợi em nữa chứ, bình thường trông cậu ấy nghiêm túc vậy mà, không ngờ khi yêu đương lại còn cuồng nhiệt hơn cả chồng chị.”

Tô Ý không nhịn được bật cười, sau đó dặn dò: “Chị Diêu, chuyện này chị đừng nói với chồng chị, tránh để...”

Lời còn chưa dứt, chị Diêu đã vỗ vỗ tay cô: “Chị biết rồi, đàn ông đều sĩ diện cả mà, yên tâm đi!”

Những ngày Tết trôi qua rất thư thái.

Thời tiết cũng rất đẹp.

Mấy hôm nay, Tô Ý lúc thì dẫn hai đứa trẻ sang nhà kế bên chơi, lúc thì ở nhà phơi nắng, làm đồ ăn ngon, hoặc là chỉ huy Chu Cận Xuyên cuốc đất trồng rau, chuẩn bị cho vụ mùa sau Tết.

Ngày tháng trôi qua thật yên bình.

Loading...