Giang Viễn cười gượng: “Cũng được, bình thường bọn tôi thường xuyên lái xe sẽ đi ngang qua đây, không phiền phức.”
Sau khi nghe xong, Chu Cận Xuyên nheo mắt lại: “Căn nhà này anh có bán không?”
Giang Viễn ngẩn người, lập tức cười giải thích: “Đây là căn nhà tôi ở từ nhỏ đến lớn, có tình cảm với nó rồi, không nỡ bán!”
Vừa dứt lời, một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi lập tức bước nhanh ra, nói: “Bán! Bán! Căn nhà này có bán.”
Nói xong, bà ta lại trừng mắt nhìn Giang Viễn một cái: “Tình cảm cái gì mà tình cảm, chẳng phải mấy hôm trước mày còn kêu ca là đang thiếu vốn xoay sở hay sao? Bán căn nhà này đi là vừa!”
Nói xong, bà ta lại nhìn về phía Chu Cận Xuyên: “Lãnh đạo, mặc dù căn nhà này của chúng tôi ở thị trấn, nhưng mà diện tích cũng rộng rãi lắm, ít nhất cũng phải một nghìn tệ mới bán, hơn nữa không mặc cả đâu.”
Nghe vậy, Chu Cận Xuyên gật đầu: “Được, một nghìn tệ, không mặc cả.”
Vừa dứt lời, Tô Ý kéo anh sang một bên: “Nhiều tiền như vậy, thật sự muốn mua luôn sao? Em cảm thấy thật ra thuê cũng có lợi mà.”
Trong tay Tô Ý chỉ có hơn hai nghìn tệ, nếu dùng một nửa số tiền đó để mua nhà, cô thật sự không nỡ.
Mặc dù mua nhà sẽ không bị lỗ, nhưng căn nhà này ở nơi hẻo lánh như vậy, cô cũng không dám chắc về tiềm năng phát triển của nó trong tương lai.
Chi bằng để dành tiền mua nhà trên thủ đô còn hơn.
Biết cô không nỡ tiêu tiền, Chu Cận Xuyên khuyên nhủ: “Anh thấy chỗ này không tệ, em cũng rất thích, đã muốn kinh doanh rồi, chi bằng mua luôn cho tiện.”
“Hơn nữa, em nghĩ mà xem, lỡ như sau này việc kinh doanh của em thuận lợi, người ta thấy ham quá, không cho em thuê nữa thì sao?”
Nói rồi, anh nhướng mày nhìn Giang Viễn một cái.
Tô Ý nghĩ đến đầu óc kinh doanh của Giang Viễn, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Cô gật đầu: “Em cảm thấy nói cũng có lý, vậy thì mua đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-sach-tro-thanh-nu-phu-phao-hoi-bi-hon-phu-si-nhuc/chuong-247.html.]
Giang Viễn đứng bên cạnh nghe thấy hai người bàn bạc, còn chưa thuê đã bắt đầu đề phòng mình, không nhịn được giải thích cho bản thân: “Nếu như hai người không yên tâm, chúng ta có thể ký hợp đồng dài hạn, ở miền Nam thuê nhà cũng đều là...”
Lời còn chưa nói xong, anh ta đã bị mẹ mình ngắt lời: “Tao thấy là mày cố tình đấy, đi dọn đồ của mày đi.”
Sau khi đuổi Giang Viễn đi, mẹ Giang nhanh chóng thỏa thuận xong các chi tiết với Chu Cận Xuyên và Tô Ý.
Ba người lập tức cùng nhau đến văn phòng địa chính thị trấn để làm thủ tục sang tên.
Khi đối phương hỏi muốn ghi tên ai, Chu Cận Xuyên không cần suy nghĩ đã nói tên Tô Ý.
Tô Ý nghĩ với thân phận của anh, mua cửa hàng thật sự không thích hợp, nên cũng không nói gì.
Chờ làm xong thủ tục, cô mới trêu chọc anh: "Em thấy anh đúng là bị lừa rồi đấy, hơn nữa anh tin tưởng em có thể kiếm lại vốn như vậy sao?"
Chu Cận Xuyên cũng mỉm cười: "Ừ, trực giác mách bảo anh là được, cho dù không kiếm lại vốn cũng không sao, cùng lắm thì về nhà anh nuôi em."
Tô Ý ngại ngùng liếc anh một cái, ra hiệu cho anh chú ý lời nói khi ở bên ngoài.
Tuy nhiên, có thể trong một ngày mà tìm được căn nhà ưng ý, lại còn làm xong thủ tục sang tên, điều này nằm ngoài dự tính của Tô Ý, tâm trạng cô tất nhiên là vô cùng vui vẻ.
Khi bọn họ cùng nhau quay về, đồ đạc trong nhà đã được dọn sạch.
DTV
Giang Viễn nhìn căn nhà với ánh mắt tiếc nuối, khóa cửa cẩn thận, sau đó mới đưa chìa khóa cho Tô Ý với vẻ mặt không nỡ.
“Sau này khi tôi nhớ nhà, còn có thể quay lại xem một chút không?"
Tô Ý ngượng ngùng nhếch khóe miệng: "Được thì được, nhưng mà phải trả tiền, vì tôi mở nhà hàng ở đây."
Lục Tử thấy hai người nói chuyện hoàn toàn lệch tông, không nhịn được phì cười: "Đồng chí Tô, cô yên tâm đi, sau này chúng tôi đi qua đây sẽ ghé ủng hộ cô."
Nói xong, anh ta kéo Giang Viễn lên xe rời đi..